Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 43: Ta Dẫn Ngươi Đi

Nhìn con đường nhỏ đang dần dẫn đến rừng cây, bây giờ tâm trạng của Lý Hỏa Vượng đã không còn giảm sút nữa.

“Ha, nơi này trông rất kỳ lạ, không biết tương lai sẽ còn gặp loại người nào, chuyện gì nữa đây, đột nhiên mong chờ chuyện tiếp theo quá.”

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn hít thở bầu không khí trong lành, tâm trạng bắt đầu có chuyển biến tốt lên.

“Lý sư huynh, ngươi đi chậm thôi, mắt ta đau quá.”

Lý Hỏa Vượng quay lại nhìn, lúc này hắn mới phát hiện Bạch Linh Miểu đang che mắt dưới ánh mặt trời.

Hắn đi qua bưng mặt nàng quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc phát hiện ra mình có thể nhìn thấy mạch máu sâu trong mắt nàng, màu hồng chính là màu sắc của mạch máu đỏ sậm sau khi bị tia sáng chiếu vào.

“Cái này...Chắc là thiếu hụt gì đó nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng thầm đoán được.

Hắn không làm nghề y nên không biết mấy cái này nhưng hắn đoán được một chút, bởi vì Lý Hỏa Vượng nhớ rõ chứng bạch tạng của mấy người già coi bói đấm bóp kia, đa số đều bị mù.

Căn bệnh này của Bạch Linh Miểu sẽ làm cho mắt có sự thiếu hụt, yếu hơn mắt người thường nhiều.

Không thể để như vậy được, Lý Hỏa Vượng cắt một miếng vải từ áo đạo sĩ màu xanh của mình, nhẹ nhàng che hai mắt Bạch Linh Miểu lại:

“Sau này chỉ cần ra ngoài vào ban ngày thì ngươi bịt mắt lại.”

“Nhưng mà...Như vậy ta sẽ không nhìn thấy đường.”

“Không sao hết, ta dẫn ngươi đi.”

Lý Hỏa Vượng nắm tay phải mềm mại của Bạch Linh Miểu, dẫn những người khác nhanh chóng đi vào trong rừng.

Bạch Linh Miểu lảo đảo vài lần rồi cũng dần đi theo Lý Hỏa Vượng.



“Cạch…cạch…cạch…”

Lữ trạng nguyên mặt đầy nếp nhăn đang cầm tẩu thuốc lá sợi của mình gõ trên rương hí.

Sau khi gõ hết những khói đen bị kẹt lại bên trong ra ngoài, hắn lại lấy thuốc lá sợi mới ra bỏ vào trong tẩu thuốc, dùng hộp lửa châm lên.

Sau khi hút một hơi ngon lành, hắn nói với về phía đầu ngựa hướng rừng:

“Tế oa tử, xong chưa thế?”

“Sắp rồi!”

Bên kia có tiếng thiếu niên đáp lại.

“Lừa lười kéo cối xay nhiều cứt đái, kéo phân thôi mà còn chậm như thế, ai không biết còn tưởng ta bạc đãi ngươi cho ngươi ăn đất sét trắng đó.”

Lữ trạng nguyên vừa hút thuốc lá sợi vừa bất mãn bố trí cho tiểu nhi tử của mình.

Ánh mắt hắn dời ra sau xe, nhìn về toàn bộ gánh hát trên con đường nhỏ trong rừng thuộc về mình, trừ một chiếc xe ngựa treo đồ hóa trang và rương nhạc khí ra thì còn có một nhà ba người của đại nhi tử của mình và hai cháu trai của bà con xa trong thôn. Đừng thấy gánh hát nhỏ nhưng tất cả đều là gia sản mà mấy năm nay hắn vất vả dành dụm được.

Nhờ vào gánh hát hí kịch nhỏ này mà lúc mùa màng năm nay không tốt mới có thể cho cả nhà được bữa cơm no.

“Cha, uống nước, ăn bánh bao không nhân.”

Lữ cử nhân cầm đồ ăn và bầu nước đưa cho cha mình.

“Ăn gì mà ăn, chưa tới giờ cơm mà ăn cái gì, tưởng lương thực là nhặt được à? Ngươi biết giá lương thực bây giờ là bao nhiêu không? Khuê nữ nhà ngươi đã hai tuổi rồi mà ngươi còn tưởng ngươi là con nít à, sao không hiểu chuyện gì hết vậy!”

Tự dựng bị mắng một trận, Lữ cử nhân cũng không giận, nở nụ cười ngu ngơ lùi về sau, để tức phụ cầm lại đồ trong tay.

“Sao thế, lại bị mắng à? Ngươi đúng là đồ ngu, cứ đi kiếm chuyện cho người ta mắng thôi.”

La Quyên Hoa để đồ ăn đồ uống vào xe rồi dùng ngón tay trêu nữ nhi bảo bối đang ngồi trên rương.

“Mắng hai tiếng cũng có mất miếng thịt nào đâu, mắng thì mắng thôi, từ sau khi nương chết tính tình của cha vẫn thế mà.”

“Haizz, đương gia à, rốt cuộc ngươi đã nói chuyện hôm qua ta nói với ngươi cho cha nghe chưa?”

“Chờ qua một khoảng thời gian nữa rồi nói, gần đây không có đi hát nên tiền nong của cha cũng eo hẹp.”

Nói đến vấn đề này, sắc mặt Lữ cử nhân cũng khổ sở.

“Chậc, tiền nong eo hẹp đến mức ngay cả tiền mua vải may xiêm y cho tôn nữ cũng không có à? Bây giờ nàng cũng chỉ mặc đồ hóa trang thôi đó…”

“Đồ hóa trang...thật ra cũng có thể…”

“Aaa! Quỷ kìa!”

Một tiếng thét đầy sợ hãi ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai vợ chồng, cũng làm cho bầu không khí của cả gánh hát sốt sắng cả lên.

Không lâu sau những người khác nhìn thấy một thiếu niên lang cởi truồng kêu cha gọi mẹ chạy vọt ra từ trong rừng, nhào vào trong ngực Lữ trạng nguyên.

“Quỷ cái gì mà quỷ, giữa ban ngày ban mặt quỷ đâu ra! Mau mặc quần vào đi!”

Mặc dù miệng thì Lữ trạng nguyên quở mắng tiểu nhi tử của mình nhưng hắn vẫn che Lữ tú tài ra sau lưng, nắm chặt tẩu thuốc trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía rừng.

Trong đó có bóng người lắc lư, xem ra là có người đến.