Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 9: Không May Mắn Chút Nào

“Đạo gia ta nói cho các ngươi hay, giúp người thành tiên chính là công đức lớn, nếu đạo gia ta có thể thành tiên, tất nhiên sẽ không quên công lao của các ngươi, nhưng nếu có người dám làm hỏng chuyển tốt của đạo gia! Hừ hừ!!”

Vừa dứt lời, ông ta bỗng dừng lại trước mặt Lý Hỏa Vượng, đánh giá thằng nhóc có thần thái khác hẳn những tên đồ đệ khác này.

“Ngươi chỉ là hư ảo mà thôi, ta sợ ngươi chắc? Ngươi chỉ là một suy nghĩ trong đầu ta thôi!”

Nghĩ vậy, Lý Hỏa Vượng giương mắt, bình tình nhìn thẳng vào gã sư phụ chốc đầu trước mặt.

Đương Đan Dương Tử nâng bàn tay phải dính đầy đất trong kẽ móng lên, không khí trong hang đá vôi tức khắc trở nên căng thẳng, nặng nề, tầm mắt của mọi người dồn về phía vị sư huynh dám can đảm mạo phạm tới sư phụ, trong lòng chờ xem sư phụ sẽ xử lý thằng nhóc đó thế nào.

Ai ngờ biểu cảm trên mặt Đan Dương Tử bỗng thả lỏng, ông ta nâng tay phải, vỗ nhẹ lên đầu Lý Hỏa Vượng mấy cái, bầu không khí căng thẳng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

“Tối qua khi những tên phản đồ đó mời ngươi cùng nhập bọn, sao ngươi lại không đồng ý?”

Những lời này nghe thì có vẻ là đang hỏi Lý Hỏa Vượng, nhưng thực tế là đang khen ngợi hắn.

Lý Hỏa Vượng vừa định mở miệng, Đan Dương Tử lập tức giơ tay phải lên ra hiệu trước đừng vội mở miệng.

“Đừng nói mấy lời ba hoa sáo rỗng kia, tuy ngươi không kịp thời báo cáo cho bổn đạo gia biết, nhưng so với mấy tên nghiệt đồ lòng mang ý xấu đó, biểu hiện của ngươi thật không tệ.”

Hắn thả tay xuống, mở miệng nói tiếp:

“Ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, không cần tiếp tục ở lại nhà kho làm việc nữa, về sau ngươi chính là đệ tử ký danh của bổn đạo gia.”

Lý Hỏa Vượng sửng sốt, địa vị của mình tăng lên ư? Nhưng hắn lập tức phản ứng lại ngay, chỉ trong một thời gian ngắn trong động đã chết rất nhiều người, số người bên cạnh hầu hạ lão già này chắc chắn không đủ.

“Đúng rồi, nếu ngươi đã trở thành đệ tử bổn đạo gia, vào bổn giáo, không có đạo hào là không được, về sau đạo hào của ngươi chính là Huyền Dương.”

Lý Hỏa Vượng quét mắt về phía góc động, thảm trạng của vị cựu Huyền Dương lướt qua trong đầu hắn, hắn nghĩ thầm.

“Hầy, cái tên này đúng là không may mắn chút nào.”

Tuy Lý Hỏa Vượng chẳng thèm để tâm đến chút đãi ngộ này, nhưng lúc bấy giờ, ánh mắt của những người khác cùng làm trong nhà kho hiện rõ vẻ hâm mộ, trở thành đệ tử ký danh của Đan Dương Tử tức là không cần chết.

Nhưng trong mắt Đan Dương Tử, vầy vẫn chưa đủ, sau cây gậy lớn thì phải cho thêm nhiều trái táo, vậy mới câu được người chứ.

“Huyền Dương à, nếu ngươi đã gia nhập bổn giáo, vậy bổn đạo gia cũng phải tỏ chút thành ý mới được.”

Nghe thấy ông ta gọi mình, Lý Hỏa Vượng vội vàng bước tới bên cạnh, nghe chừng ông ta định đưa cho hắn thứ gì đó.

Đan Dương Tử lấy hồ lô treo bên hông, đổ ra năm viên thuốc màu đen, sau đó đặt vào trong tay Lý Hỏa Vượng.

“Cầm cho chắc, đây là thuốc thần mà bổn đạo gia ta đã luyện chế ra, sau khi ăn vào chẳng những có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ, còn có thể khiến ngươi tạm thời đạt được sức mạnh thần thông để bảo mệnh.”

Lý Hỏa Vượng cau mày, cầm mấy viên thuốc lên săm soi:

“Đừng nói là thứ này cũng được luyện chế từ người đó nhé?”

Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, Lý Hỏa Vượng bỗng nhìn thấy viên thuốc trong tay hơi lay động, sau đó chuyển từ hình cầu thành hình quả trứng, bên trong như có thứ gì đó muốn phá vỏ chui ra.

Đợi tới lúc hắn hoàn hồn nhìn kỹ lại thì phát hiện viên thuốc kia chẳng thay đổi chút nào cả.

“Mẹ kiếp, ta bị điên rồi hả? Để ý mấy chuyện xảy ra trong ảo giác làm gì, tất cả đều là giả, tuyệt đối không thể đắm chìm trong đó lần nữa.”

Lý Hỏa Vượng ảo não dùng tay vỗ đầu mình.

Đan Dương Tử không để ý đến hành động kỳ lạ của Lý Hỏa Vượng, ông ta quay đầu nhìn đám người còn lại.

“Nhìn thấy không? Dám chống đối đạo gia, vậy chỉ có đường chết, nhưng chỉ cần các ngươi giúp đạo gia, tất sẽ có thưởng, hơn nưa còn là thưởng lớn!!”

Tầm mắt mọi người nhảy qua nhảy lại giữa viên thuốc và Đan Dương Tử, lúc này trong đầu ai nấy đều chứa đầy toan tính, còn việc toan tính cái gì thì chỉ chính họ mới biết.

Thấy mục đích của mình đã đạt thành, Đan Dương Tử vẫy vẫy phất trần bẩn thỉu, bảo mọi người trở về làm việc tiếp.

Mà Lý Hỏa Vượng bây giờ cũng không cần về nhà kho nữa, đạo hào của hắn là Huyền Dương, vậy những gì trước kia thuộc về Huyền Dương giờ đều là của hắn cả, từ địa vị, đạo bào thậm chí hang đá vôi riêng kia.

Chỉ là lúc này, so với những gì xảy ra trong thế giới ảo, hắn càng quan tâm tới những thứ hắn có được hơn.

Hắn khoanh tay ôm ngực, nhìn hai món đồ được trên lớp ga trắng trong phòng bệnh, đó chính là ngọc bội và thuốc viên.

“Trời ạ, thế mà lại có thể mang về được thật.”

Nhưng bây giờ Lý Hỏa Vượng lại rất bối rối, một vấn đề cũ lại hiện ra trước mặt hắn lần nữa, khiến hắn không thể không đối mặt với nó.