Vương thị gật đầu: “Việc này không thể chậm trễ.”
“Việc này các con tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài nửa câu, kể cả trẻ con, nếu không căn nhà trúc này của chúng ta cũng không thể giữ được, hiểu không?” Ôn Gia Thuỵ không nhịn được dặn thêm một lần.
Mấy huynh đệ tỷ muội gật đầu, cũng bảo đảm không nói ra ngoài!
Sau đó Ôn Gia Thuỵ liền tranh thủ trời chưa tối đi chém một ít cây trúc làm hàng rào.
Cơm chiều, cả nhà vui vẻ quây quần ăn cháo gà, ai cũng không muốn ăn thịt thỏ, nói để dành ngày mai ăn, Văn Gia Thụy làm sạch sẽ, ướp muối, hong khô, hiện tại thời tiết se lạnh không sợ bị hư
Vương thị nói về chuyện giặt quần áo, về sau không có công việc này, sau đó nhân cơ hội nói đến chuyện bán ốc nước ngọt kiếm bạc.
Nhà bọn họ không có đất, không có nhà, thậm chí không có cơm ăn, ăn bữa hôm lo bữa mai, còn có Ôn Nhu làm con dâu nuôi từ bé, Ôn Hinh rửa chén cho người ta cũng cần đón trở về, cần rất nhiều bạc!
Cả nhà đã rất tức giận khi biết chuyện của bà Tiền, không làm thì không làm nữa vậy!
Ôn Gia Thuỵ suy nghĩ một chút, cảm thấy ngày mùa bán ốc nước ngọt xào có được không, ông đã từng là người đọc sách, ra ngoài làm công nên kiến thức rộng rãi, dễ dàng tiếp nhận những thứ mới mẻ, nếu như ốc nước ngọt có thể chế biến thành món ăn ngon, bọn họ có thể mượn cơ hội này kiếm chút bạc, sau đó có thể đón hai nữ nhi về nhà, còn có thể mua mảnh đất may mắn đang ở hiện tại, sợ đêm dài lắm mộng.
Vì vậy ông nói: “Con cảm thấy biện pháp này có thể thử. Vừa lúc việc ở trấn trên đã làm xong, vốn dĩ định ngày mùa giúp người ta thu hoạch, hiện tại chúng ta có thể bán ốc nước ngọt! Ngày mai Thuần nhi cùng Hậu nhi cùng cha xuống sông mò ốc.”
Tiếp theo người một nhà phân chia công việc mò ốc nước ngọt kiếm bạc, sau đó liền đi ngủ.
Ôn Gia Thụy cùng Ngô thị không ngủ, hai người dùng đống lửa cùng ánh trăng tranh thủ tước cây trúc làm hàng rào tre ở trong sân, bận rộn đến nửa đêm mới đi ngủ.
Trong phòng, đêm nay là đêm bọn nhỏ trong nhà được ngủ ngon nhất, bởi vì ăn no, mọi người biết thân thể của Ôn Noãn đã khỏe hơn, còn phát hiện mảnh đất phúc địa, tìm được phương pháp kiếm bạc, cảm thấy tương lai tươi sáng hơn.
Ngày thứ hai, cả nhà thức dậy từ tờ mờ sáng, Văn Gia Thụy thậm chí còn dậy từ trước khi trời sáng để đi đổ đầy lu nước, sau đó dùng hàng rào làm tối hôm qua bao quanh vườn rau, hai huynh đệ và Ngô thị cũng giúp rào lại.
Ôn Nhiên phụ trách tưới rau, qua một đêm rau đã lớn tươi tốt, có thể ăn được rồi!
Phát hiện được điều này, mọi người càng vui vẻ hơn!
Ôn Noãn cùng Vương thị phụ trách rửa sạch ốc nước ngọt, nấu cơm sáng.
Rửa sạch ốc nước ngọt tương đối phiền toái, phải rửa bùn sạch sẽ, lại phải cắt đuôi ốc.
Sau khi Ôn Noãn xào xong một dĩa ốc nước ngọt, nấu cháo trắng, những người khác cũng làm việc xong.
Ôn Noãn đặt một đĩa ốc xào cay thơm phức lên bàn. Vì trong ốc xào có ớt xanh đỏ, hành lá, húng quế nên ai nhìn vào cũng thấy màu xanh đỏ tím óng ánh hấp dẫn, như những viên đá quý lấp lánh đầy màu sắc, ứa nước miếng.
Ôn Hậu không khỏi hít hít cái mũi, nói: “Thơm quá nha! Vừa nhìn liền biết ăn rất ngon.”
“Vậy nhanh ăn thôi!”
Cơm sáng là một nồi cháo trắng và ốc nước ngọt xào cay, cùng một dĩa rau cải thìa ngọt hái trong sân, người một nhà ăn no đến mức bụng tròn vo.
Ôn Lạc xoa bụng tròn nói: “Ăn quá ngon, ăn xong còn muốn ăn! Món ốc xào cay này nhất định sẽ có người mua!”
“Cải thìa hôm nay vừa ngọt lại giòn, mảnh đất này quả nhiên là bảo địa.” Vương thị càng muốn mua mảnh đất này tới tay.
Hiện tại trên người bà ấy chỉ còn hai lượng bạc 300 văn, chỉ đủ mua hai mẫu đất hoang.
Chính là lo lắng thân thể của Noãn nhi đột nhiên phải dùng bạc, cho nên vẫn là chờ bán ốc nước ngọt xong kiếm lời được bao nhiêu lại mua.
Ôn Hậu nói: “Đồ ăn ngon, ốc nước ngọt cũng ăn ngon! Lão tử quyết định, lát nữa nhất định phải mò nhiều ốc nước ngọt kiếm bạc, ăn quá ngon! Chắc chắn sẽ bán được nhiều!”
Ôn Gia Thuỵ liếc nhìn hắn một cái: “Ai là lão tử?”