Giá đỗ này lại dám nói chuyện với chủ tử như vậy!
Ôn Noãn nổi giận, tính tình của nàng vốn cũng không phải dễ chịu gì: "Không phối hợp trị liệu thì thôi, nếu chỉ dựa vào bắt mạch thì bà cô đây cũng không thể chữa trị cho tay của hắn! Ta còn có việc, cáo từ!"
Trong đôi mắt vừa to vừa sáng ngời của Ôn Noãn hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Nàng ghét nhất người bệnh không hợp tác!
Không hợp tác thì đại phu sao có thể chữa trị?
Hơn nữa nàng còn đột nhiên biến mất, nếu Ôn Nhiên không tìm thấy sẽ lo lắng, cho nên nàng phải nhanh chóng trở về.
Nếu không lần sau sẽ không được lên núi nữa.
Viên quản gia tức giận đến râu cũng run: "Ngươi dám!"
Chó con thật can đảm!
Cái con nha đầu không biết tốt xấu này! Có biết là có thể xoa bóp tay cho chủ tử là chuyện rất vinh hạnh không!
Thế mà nàng còn dám tự cao tự đại, nhăn mặt với chủ tử, còn ở trước mặt chủ tử mà xưng là bà cô.
Quả thật đã phạm thượng, tội đáng chết vạn lần!
Khiến chủ tử tức giận sẽ đưa nàng đi lăng trì xử tử!
Ôn Noãn đứng dậy đi ra ngoài: Xem nàng có dám hay không!
"Viên quản gia, ngươi thật vô lễ!" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông ấy với ánh mắt cảnh cáo.
Trong lòng Viên quản gia chấn động, không dám làm càn nữa.
"Cô nương xin dừng bước, vừa rồi hạ nhân vô lễ, mong cô nương đừng trách."
Nạp Lan Cẩn Niên như đã nhìn ra tiểu nha đầu này tuy còn nhỏ nhưng tính tình còn lớn hơn so với hắn, cũng không có tính nhẫn nại.
Nhưng hắn không so đo với một đứa nhỏ.
Ôn Noãn lúc này mới xoay người lại, đi đến: "Đưa tay lên."
"Tay của ta không thể động." Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ không thể động.
Ý tứ đó chính là muốn nói nếu ngươi muốn bắt mạch thì ta không ý kiến, chỉ có điều ngươi phải nghĩ cách.
Ôn Noãn có lẽ đã hiểu được điều khó xử của người nam nhân này, nàng đi đến bên tay phải của hắn, ngồi xổm xuống dưới bắt mạch.
Sau đó nàng vén ống tay áo của hắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà đối với tay phải của hắn "giở trò" một phen.
Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, cơ thể hơi cứng đờ nhưng vẫn chịu đựng, dù sao hắn cũng không có cảm giác.
Thế nhưng cuối cùng cũng không đành lòng nhìn thẳng, mà yên lặng xoay đầu đi.
Lông mày Viên quản gia giật giật, vài lần do dự muốn nói nhưng đối diện với ánh mắt của chủ tử, cũng lập tức ngậm miệng lại!
Ông ta rất nghi ngờ nha đầu này là cố ý!
Nàng thế mà dám giở trò với chủ tử.
Tất cả thái y của Thái y viện còn có Phong tiểu thần y cũng chưa từng xem qua như vậy!
Ôn Noãn nhìn khoảng chừng mười lăm phút mới nghĩ ra cách điều trị, nàng thu tay về, đứng thẳng thân thể.
"Sao rồi? Tay của chủ tử ta có thể chữa trị được không?" Trong lòng Viên quản gia tin chắc nàng chỉ đang giả vờ.
"Có giấy bút không?" Ôn Noãn muốn viết phương thuốc giải độc, nhưng nàng lập tức nhớ ra nguyên chủ biết chữ nhưng chưa từng viết chữ, nên chữ viết không đẹp. Để tránh cho sau này lộ ra nàng lập tức sửa lời: "Quên đi, ta cũng không biết viết, ta nói, ngươi tự nhớ đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Viên quản gia.
Viên quản gia lập tức lấy giấy và bút mực từ ngăn ẩn dưới bàn.
Ông ta rất muốn xem nàng có thể ba hoa đến mức nào!
Ngay sau đó Ôn Noãn đọc một phương thuốc giải độc cùng một phương thuốc khôi phục các tế bào, sau đó nói: "Ngoài uống thuốc ra thì cần phối hợp với châm cứu. Khi châm cứu cần chuẩn bị một bộ ngân châm, hoặc là kim châm cũng được,"
Ôn Noãn nói yêu cầu một bộ ngân châm.
Viên quản gia nhớ rõ.
Trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc, phương thuốc này nghe thật giống phương thuốc, mỗi loại dược liệu đều thật sự là dược liệu!
"Thuốc có thể uống từ hôm nay trở đi, tên ta là Ôn Noãn, hiện tại đang ở trong căn nhà trúc cuối Ôn gia thôn ở dưới chân núi. Khi nào các người chuẩn bị xong ngân châm thì đến tìm ta để châm cứu! Ta đột nhiên bị sói của công tử dẫn đến đây, muội muội của ta còn đang chờ ta ở trên núi, giờ ta phải đi rồi, nếu không muội ấy sẽ rất lo lắng."