Mười mấy người bàn tán khen ngợi, đợi hồi lâu, không thấy tiếng cầm lại vang lên, biết hôm nay không có nữa, đành tiếc nuối mà rời đi.
Trong viện, Ôn Uyển ngừng tay, ngẩng khuôn mặt tú lệ, mày liễu khẽ nhíu, giọng dịu dàng: “Chẳng phải đã nói đừng hấp tấp như vậy sao? Nói chuyện, đi đứng đều phải...”
Lời chưa dứt, thấy muội muội tóc tai bù xù, có phần lôi thôi, sắc mặt nàng liền biến đổi: “Muội làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?”
Chẳng lẽ gặp phải kẻ bất lương... Nghĩ đến đây, lòng nàng chợt lạnh!
Tiểu Chu thị lúc này từ trong nhà chạy ra: “Ôi chao, con yêu của ta, sao lại thành thế này? Ai khi dễ con?”
“Hu hu, đều tại Ôn Noãn hại con...” Ôn Ngọc vừa khóc vừa kể lại sự tình.
Ôn Uyển nghe xong, đầu đau như búa bổ, gương mặt dịu dàng thoáng hiện chút giận dữ, nhưng giọng vẫn nhu hòa: “Muội sao có thể so với Ôn Noãn, nàng ấy không biết xấu hổ, chẳng lẽ muội cũng không biết xấu hổ sao? Muội biết sự khác biệt giữa mây và bùn không? Chúng ta là mây trên trời, khiến người khác ngưỡng vọng, còn nàng ấy chỉ là bùn dưới chân, để người ta giẫm đạp. Muội làm vậy chỉ tự hủy danh tiếng, kéo muội từ trên mây xuống.”
Thậm chí còn liên lụy đến ta. Ôn Uyển thầm nghĩ thêm một câu trong lòng.
Tiểu Chu thị lấy khăn lau đi gương mặt lem luốc vì nước mắt của nàng, lòng đau như cắt: “Tỷ tỷ của con nói đúng, sao con lại làm chuyện mất cả chì lẫn chài như thế? Những kẻ đó không biết liêm sỉ, không cần danh dự, làm loạn giữa đường cũng không thấy xấu hổ! Nhưng con thì khác, đợi đại ca của con đỗ trạng nguyên, làm quan, con sẽ là tiểu thư nhà quan, sau này gả vào gia đình quyền quý làm chủ mẫu, trở thành phu nhân có tước hiệu! Danh tiếng không tốt thì mọi thứ đều vô nghĩa!”
Ôn Ngọc cũng thôi không khóc nữa, mắt đỏ hoe nói: “Con tức giận vì bọn họ lừa bà nội hai lạng bạc, muốn dạy cho bọn họ một bài học.”
Vì hai lạng bạc?! Ôn Uyển càng thêm nhức đầu! Lúc này, gió thổi tới, nàng ngửi thấy một mùi hôi, Ôn Uyển mặt đầy vạch đen, lặng lẽ lùi lại một bước.
Muội muội này làm việc quá bốc đồng.
Người trên phố chắc không nhận ra nàng là muội muội của mình chứ?
Tiểu Chu thị tức giận vì sự ngu ngốc của con gái: “Con a! Sao không biết tính toán! Hai lạng bạc đó, mẫu thân có cả trăm cách lấy lại, con hà tất phải tự làm mình nhục nhã như vậy? Thấy chưa, lần này mất mặt rồi chứ? Sau này học tỷ tỷ con một chút, đừng tự hạ thấp mình mà đối phó với hạng người đó, kéo thấp tầng lớp của mình xuống, hiểu chưa?”
“Vậy con nên làm thế nào?” Ôn Ngọc cũng hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Ôn Uyển lắc đầu, không dám trông mong gì vào muội muội bốc đồng này: “Không cần để ý đến họ. Muội chỉ cần vẽ tranh thật tốt, sau này danh tiếng là của muội, vạn người ngưỡng mộ cũng là muội, những kẻ đó chỉ có thể ngước nhìn! Chẳng phải mặc muội giẫm đạp sao? Muội không thấy việc đặt những kẻ tầm thường hèn kém dưới chân, nhìn họ ngước lên với ánh mắt ngưỡng vọng, tự ti, tìm mọi cách lấy lòng mình, là rất vui vẻ sao? Lại nói, mây có bao giờ tự hạ mình dạy bùn đất không? Chỉ cần một trận mưa, bùn đất sẽ ướt sũng, dính đầy bùn. Muội có từng nghĩ những trận mưa đó là gì không?”
“Tỷ tỷ của con nói đúng, các con chỉ cần học hành giỏi giang, trở thành tài nữ nổi danh, có những việc mẫu thân sẽ làm, những người ngưỡng mộ con sẽ thay con làm. Đối đầu với bùn đất chỉ làm bẩn mình, ảnh hưởng danh tiếng, sau này muốn gả vào nhà quyền quý sẽ khó khăn...”
Ôn Ngọc suy nghĩ kỹ.
Một lát sau, nhẹ giọng nói: “Con sẽ nghe theo lời mẫu thân và tỷ tỷ.”
Trên đường, Ôn Noãn và Ôn Thuần đi hơn một khắc, cuối cùng cũng đến tiệm thuốc Cát Tường.
Hai người bước vào, chào hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi sau quầy tính toán sổ sách: “Nhị bá.”
Ôn Gia Quý ngẩng đầu thấy hai người đến, lại nhìn ra cửa, ngạc nhiên nói: “Thuần ca nhi, Noãn tỷ nhi, chỉ có hai đứa thôi sao? Noãn tỷ nhi là thân thể không khỏe nên đến hốt thuốc à?”
Ôn Gia Quý chăm chú quan sát Ôn Noãn, thấy sắc mặt nàng tươi tắn, chưa từng thấy tốt như vậy, thân thể hẳn là không có bệnh tật gì. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Noãn tỷ nhi tự mình bước vào, trước đây mỗi lần đều là tứ đệ cõng nàng vào.