Lâm Ngôn đau đớn tỉnh lại. Lúc thức dậy chỗ nào trên người cũng đau, hơi hít mũi một chút, tin tức tố vị Ô Mai ngay lập tức đập vào mắt, chua chua ngọt ngọt. Pheromones chỉ thuộc về riêng Alpha. Lâm Ngôn lập tức tỉnh lại, mở mắt ra.
Lúc này đây anh đang gối lên cánh tay của một người đàn ông.
Lâm Ngôn run rẩy ngước mắt, đập vào mắt là Hoắc Thâm của khoa máy tính. Tròng mắt của Lâm Ngôn hoàn toàn không dám liếc lung tung, cậu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, trong đầu như đang cưỡi ngựa xem hoa nhớ lại những chuyện mà cậu đã làm sau khi uống say.
Con mẹ nó, sao cậu say rượu mà lại không quên tí gì thế?
Lâm Ngôn lại mở mắt, hít hít mũi. Quả nhiên, giữa luồng tin tức tố nồng đậm của Alpha còn xen lẫn cả hương hoa Hồng như có như không, cái này con mẹ nó chính là mùi tin tức tố của bản thân cậu, cũng giống như cậu của hiện tại vậy, vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Vẻ mặt của Lâm Ngôn đầy đau khổ, không dám nói cái gì sất, lại càng không cần phải nhắc đến chuyện lay tỉnh Hoắc Thâm vẫn còn đang ngủ bên cạnh, động tác cố gắng nhẹ hết cỡ đứng dậy từ trên giường. Nhưng lại chạm không nhẹ đến tuyến thể ở phía sau gáy, đau đến nỗi suýt chút nữa gào khóc, Lâm Ngôn nhịn xuống, lại chậm rãi lê lết xuống giường.
Quần áo của cậu và Hoắc Thâm đều ở dưới giường.
Tình huống vào tối hôm qua thật sự rất kịch liệt!
Lâm Ngôn hoàn toàn không dám nghĩ chi tiết, yên lặng nhặt quần áo mặc vào.
“Lâm Ngôn?”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến từ bên giường. Lâm Ngôn đang muốn mặc áo vào, sau khi nghe được giọng nói của Hoắc Thâm, khuôn mặt trắng bệch đi không ít, động tác mặc quần áo càng nhanh hơn, hoàn toàn không cho Hoắc Thâm cơ hội mở miệng, “Xin lỗi, tối hôm qua uống nhiều quá, không biết đã làm ra những chuyện gì rồi. Cậu có thể tha thứ cho tôi được không?”
Hoắc Thâm vừa tỉnh lại, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng. Nhưng nhìn về phía sau tấm lưng của Omega và tuyến thể đã bị hắn đánh dấu đến nỗi sưng đỏ cả lên, trong một khoảng thời gian ngắn Hoắc Thâm đã nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.
Nhưng ngay sau đó, Omega đối diện một bên vừa mặc quần một bên vừa tự mình nói: “Quên đi, loại người như tôi không xứng được tha thứ, cậu đừng có tha thứ cho tôi nhé, cứ để bản thân thoải mái một chút là được.”
Lâm Ngôn mặc quần áo xong xoay người nhìn Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm dựa vào giường, áo không mặc, thân hình rất gầy. Khuôn mặt của Lâm Ngôn có hơi mất tự nhiên, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại không thể khống chế được giọng nói gian nan của mình, “Nhưng tôi cũng coi như là một người đẹp trai, Omega đẹp mã, cậu, cậu cũng không chịu thiệt. Không ấy cậu cứ coi như bị chó cắn một cái đi, cũng đừng có nghĩ đến việc cắn trả lại đấy nhá.” Lâm Ngôn để lại một câu, cũng không đợi Hoắc Thâm nói gì, như ngựa không dừng vó chạy biến.
Nhưng sau khi đã chạy ra ngoài, Lâm Ngôn lại chạy trở lại, trong đôi mắt chưa kịp phản ứng lại của Hoắc Thâm, lại hung hăng hít một hơi không khí. Pheromone vị ô mai của Alpha.
“Lâm Ngôn, tôi. . .”
Hoắc Thâm còn chưa nói xong, Lâm Ngôn đã lại chạy đi như một cơn gió.
Lâm Ngôn đi rồi, Hoắc Thâm mới kinh ngạc tựa vào giường. Hương Hoa Hồng vẫn còn trong không khí, vừa nóng bỏng cực kỳ vừa làm cho người ta chìm sâu vào trong đó.
Mà Lâm Ngôn mang theo tin tức tố vị Ô Mai đi ra ngoài, cũng rất ảo não. Ai mà biết được tin tức tố của vị nam thần cao lãnh chuyên nghiệp khoa bên cạnh lại là vị Ô Mai cơ chứ.