Một câu nói lạnh lùng tàn ác, là khói thuốc súng chứa mùi của sự nguy hiểm, lan tràn ra rồi bao bọc lấy Đường Ly.
Cô cắn chặt môi dưới, cánh môi mất đi màu máu, một lọn tóc rủ xuống che ngang, vừa kiên cường vừa yếu ớt.
Mái tóc dày đặc, thanh sắt của chiếc l*иg vừa to cứng vừa kiên cố, bóng đen bao phủ lấy cô, trốn cũng trốn không khỏi.
Pháo hoa kết thúc, phân nửa số cá trong hồ đã bị dọa đến chết.
Nhưng người đàn ông nào có để ý, anh chính là kẻ nắm quyền cao cao tại thượng, gió tanh mưa máu chẳng qua chỉ là tiện tay dấy lên mà thôi.
Cô cũng là vật trong ao, là tù nhân của anh.
Chỉ mới hai ngày mà như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, ngày hôm trước gặp nhau, cô vẫn là vợ chưa cưới được anh cưng chiều, đứng sóng vai bên cạnh anh, hờ hững nói chào tạm biệt với anh.
Cô cứ mải lo chuyện đám cưới, ngáp một cái như mèo, làm nũng với anh, nhắc anh phải mặc quần áo gì để tham dự hôn lễ.
Với thân phận đặc biệt như Tần Du, đồng phục quân trang vốn là sự lựa chọn thích hợp nhất, nhưng cô lại thấy đồ Tây được đặt may riêng sẽ tốt hơn, định tới Ý thị tìm thợ may may đồ cho anh.
“Ừm, như vậy, rất tốt.” Cô khua tay miêu tả lại kiểu dáng đồ Tây của anh, đầu ngón tay lành lạnh, giống như ngọc phỉ thúy hiếm thấy.
Người đẹp hiếm gặp, bình thường cao quý giống như tiên nữ, thi thoảng lại thể hiện ra một chút quyến rũ, ai mà không xiêu lòng.
Nhưng sự dịu dàng ưu ái này, cuối cùng chỉ là một cái bẫy do cô dựng nên mà thôi.
Vợ chưa cưới của anh, thì ra là nàng mèo, một con nhím không nghe lời, giấu anh mài móng mài gai.
Vật nhỏ này thật sự muốn tạo phản rồi.
Dưới cơn tức giận, đôi tay ngọc ngà xinh đẹp mảnh mai ấy bị còng lại, khóa vào thanh sắt lạnh lẽo.
Chờ anh phán quyết tội trạng của cô.
Cô lại còn không nghe lời.
“Tôi không biết thư từ gì cả.” Đường Ly cụp mắt xuống, xương ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
“Không biết?” Ủng chiến của người đàn ông rảo bước một vòng quanh l*иg sắt, giọng nói khiến người ta không rét mà run: “Vậy cô trốn cái gì?”
Giam trong l*иg sắt vốn dĩ đã là một phương pháp vô cùng nhục nhã người khác, khiến cô chỉ có thể oan ức mà chôn mình xuống cát bụi, giống như một con thú cưng sẽ bị anh đùa giỡn bất cứ lúc nào, chẳng có chút cảm giác an toàn.
Khí thế nghiêm nghị của kẻ bề trên giống như một sợi gông xiềng khác, đè ép làm cho cô không tài nào thở nổi, tôn nghiêm, nhân cách, tất cả đều giống như mảnh vải đen kia, bị người đàn ông giày xéo dưới đế giày lính.
Cô không còn là vợ của anh nữa, là con mồi để anh nắm trong tay chơi đùa.
Đường Ly cảm nhận được uy thế khϊếp người dồn nén trên đỉnh đầu, cô run rẩy nói: “Tôi chỉ muốn ra ngoài một chút...”
Nói được một chút cô lại cúi gằm mặt, ý muốn trốn tránh đã quá rõ ràng.
“Không muốn nhìn tôi?” Giọng nói trầm thấp của anh xoáy vào trong tim cô, sau đó trói lại nhịp đập trong tim của cô: “Hoặc nói, ở bên cạnh tôi canh chừng lâu như vậy, thu thập đủ chứng cứ rồi, không cần đôi mắt xinh đẹp này nữa?”
Một câu nói vô cùng hung ác gần như bóp nghẹt trái tim của Đường Ly.
Hàng mi cong vυ't của người đẹp nhất thời không nhấp nháy nữa, ngẩn ngơ dừng lại, giống như bị vòng xoáy nuốt trọn, suy đoán nhận được bằng chứng cuối cùng.
Từ câu từng chữ trong thư tố cáo đều là châu ngọc, chỉ chứng Tướng quân Tần Du chuyên dùng hình phạt riêng, thủ đoạn tra khảo vô cùng tàn nhẫn hiểm độc.
Móc mắt...
Anh thật sự là như thế, xem mạng người như cỏ rác.
“Sao vậy, lúc lấy trộm Hình quyển trong thư phòng của tôi để đọc, chẳng lẽ cô chưa đọc đến cách này hay sao?” Người đàn ông thong thả ngồi xổm xuống, đôi mắt sắc sảo như chim cắt nhìn xoáy vào cô: “Đường Ly, cô cũng to gan lắm.”
Tên của cô bị anh gọi ra, giống như đã chết một lần.
“Lá thư đó là do tôi viết thì đã sao...” Bởi vì lời đe dọa gặng hỏi của anh mà đôi mắt của cô đã trở nên ươn ướt: “Anh thật độc ác, hoàn toàn không có nhân tính, anh không xứng ngồi vào cái ghế này!”
Cô là người đẹp được dạy dỗ nề nếp, ngay cả phản kháng cũng nói lý lẽ.
Nhưng người đàn ông hoàn toàn không thèm nói lý.
“Cô nói không sai,” Tần Du nhìn chằm chằm cơ thể trắng nõn như tuyết đang cuộn tròn lại của cô, ánh mắt mang theo sự xâm lược nghiền ngẫm: “Tôi sẽ giải quyết kẻ phản bội có mưu đồ riêng như thế nào, chắc cô cũng biết.”
Mùi của cô rất ngon, vấn đề ở chỗ nên bắt đầu thưởng thức từ đâu.