Trừng Phạt Ái Tình (Dân Quốc)

Chương 1: Phu nhân đã bị bắt lại

Giao thừa, một ngày chạng vạng tối.

Vào mùa đông lạnh giá khiến người ta phải run lên, sương mù trắng xóa ở đằng xa giống như những cánh đồng ở làng quê, bị bầu trời dần tối bao phủ khiến nó càng trở nên mờ ảo.

Trên con đường trong vườn của đài Cảnh Chương, quản gia cùng người học việc trẻ tuổi đang dọn dẹp những chiếc lá rụng suýt chút nữa đã va vào nhau.

Đã nhiều năm chưa từng thấy sương mù dày đặc như vậy, xòe bàn tay ra cũng khó mà nhìn thấy, thậm chí gió đông cũng không thổi tan được.

Trong tiếng rít trầm đυ.c, chỉ có những chiếc đèn l*иg treo dưới mái hiên đung đưa lắc lư, vầng hào quang phản chiếu trên con sư tử đồng mạ vàng uy nghiêm, phảng phất mang theo hương vị cổ kính từ xa xưa truyền lại.

Sau đó bị một con dao nhọn đâm xuyên qua.

Khi màn đêm buông xuống, trong sương mù dày đặc, hàng rào sắt của cổng cấm mọc lên, vài chiếc xe địa hình quân sự như hổ ngủ đông từ bên ngoài chạy vào, quầng sáng đèn pha xuyên qua màn sương mờ ảo, kiêu ngạo và ngột ngạt, tràn đầy khí thế uy hϊếp.

Bất kể người học việc đã nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu lần, cậu ta đều sợ hãi, bủn rủn chân tay: "Đã muộn như vậy... Quân doanh còn bận."

"Hôm nay là đêm giao thừa." Quản gia chỉnh lại chiếc đèn l*иg bị gió lạnh thổi xiêu vẹo, kính sợ nói: "Nhưng phủ tướng quân từ trước đến nay đều nghiêm cẩn như vậy."

Nếu nói kỹ hơn, đài Cảnh Chương từng là cung hoàng đế, hiện tại chủ nhân cũng không phải dạng vừa.

Tần Du, một nhân vật nổi bật trong giới quân sự và chính trị.

Kiên cường, phong cách tàn nhẫn.

Những người không vâng lời anh đều không có cách nào trốn thoát, đều bị toàn thành giới nghiêm lùng bắt trở về.

Những chiếc xe địa hình đó lái thẳng từ cổng chính vào, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà chính.

Một nhóm lính đặc nhiệm bước ra khỏi xe, khí thế đáng sợ.

Trong dịp Tết Nguyên Đán đáng lẽ phải là khoảng thời gian vui vẻ và yên bình, nhưng chi đội đặc biệt này, không chỉ có khi nhìn vào khiến người khác sợ hãi mà còn ra làm những chuyện khiến người ta kinh sợ hơn.

Người học việc cũng không dám lên tiếng.

Trong bóng đêm, cốp xe địa hình chậm rãi được mở ra, một chiếc l*иg sắt phủ vải đen được nhấc lên, đưa vào trong tòa nhà chính được thắp sáng rực rỡ.

Trong l*иg sắt hình như có một con vật nhỏ đáng thương nào đó, l*иg sắt kịch liệt rung động, còn vang lên vài tiếng thút thít khe khẽ.

Sau đó không còn nghe thấy nữa.

Quản gia giữ im lặng làm như không nhìn thấy, ông ấy đối với vòng xoáy của chính sự còn tránh không kịp, người học việc bỗng nhiên có can đảm nói ra một câu.

"Nghe như giọng của phu nhân...?"

Một câu khiến mọi thứ dậy sóng.