Đời sống sinh hoạt của vị Tống phò mã từ khi xuyên không tới nay, chẳng khác gì mấy tên nam chính ngựa giống trong tiểu thuyết hậu cung.
Nhớ tới cảm giác hôm nay ở Tiên Lâm cư như mộng hồi mạt thế, Thẩm Vân Tây thở nhẹ một hơi, gặp được nàng, xem như tên họ Tống xui xẻo, hôm nay nàng không lột luôn qυầи ɭóŧ cuu3a hắn, thì nàng sẽ theo họ hắn.
Quyết định chủ ý, Thẩm Vân Tây liền dựa bàn đặt bút.
Tống Tu Văn từ lúc xuyên không tới đây đã được 20 mấy năm, nhưng nữ nhân hắn từng có lại còn nhiều hơn so với tuổi tác của hắn.
Trước khi thành thân cùng Phúc Xương trưởng công chúa, nữ tì trong viện bị hắn gom hết vào hậu cung không nói, ngay cả di nương trong hậu viện của Tuyên Ân bá cha hắn, đều cũng không buông tha, ra khỏi cửa, ở bên ngoài, cũng không thiếu cải trang vào hoa lâu tìm hương, hoặc là mê hoặc mấy cô nương tuổi trẻ không hiểu chuyện.
Sau khi thành thân, trưởng công chúa nhìn chằm chằm vô cùng, hắn nhưng thật ra thu liễm một thời gian, sau lại nghĩ biện pháp quyến rũ đại cung nữ bên cạnh trưởng công chúa, giúp hắn che giấu không ít chuyện trước mặt trưởng công chúa.
Người này rất biết giả vờ, ở trước mặt mỗi cô nương đều giả vờ mình là tình thánh, làm những cô nương đó ai ai cũng đều cho rằng chính mình mới là người hắn yêu sâu sắc.
Không nghĩ tới, lễ vật mà các nàng thu được đều là mua sỉ, ngay cả tình cảm cũng là bán sỉ.
Do nhân vật được nhắc tới quá nhiều, tục lệ đương thời lại đối với các cô gái rất hà khắc, nàng chủ yếu là nhằm vào Tống Tu Văn, cũng không tiện lôi tất cả cô nương từng dây dưa với hắn ra chịu tội.
Thẩm Vân Tây nghĩ nghĩ, quyết định sơ lược phần lớn, chỉ viết tường tận chi tiết “Đặc biệt”, bảo đảm cho người ta cảm giác chấn động.
Tự nhiên, tên cũng không thể viết thẳng là Tống Tu Văn, nhưng Thẩm Vân Tây lười phí tâm tư đặt tên giả có hàm nghĩa đặc thù cho hắn, hắn không xứng. Toại trực tiếp gọi là Tống phò mã, tên chữ Hữu Phúc.
Hà Châu thấy Thẩm Vân Tây một lòng một dạ đều trên giấy, ma hảo mặc sau liền thối lui đến mành bên ngoài, cùng Trúc Trân cười thì thầm, thì thà thì thầm, đối thoại vở không thiếu chờ mong.
Mà chính viện vội cả ngày, rốt cuộc tới trời tối mới có tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên.
Tin tức tần phu nhân sinh con rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ phủ quốc công, An Quốc công vung tay lên, toàn phủ chúc mừng, các chủ tử cùng hạ nhân đều được tăng một tháng phân lệ, cũng tặng thêm vài món ăn cho các phòng, tất cả chi phí đều do trong phủ chi trả.
Lúc phòng bếp lớn xác hộp đồ ăn đưa tới, cũng đúng lúc phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm tối xong, thêm 8-9 món đồ ăn bày tràn đầy một bàn.
Khi Thẩm Vân Tây đặt bút xuống ra tới, Trúc Trân hỏi: “Có cần đưa qua cho cô gia hay không ạ?”
An Quốc công đại để là cao hứng, rất hào phóng, phòng bếp lớn đưa đồ ăn tới đều là các món hiếm có vào mùa đông. Công tử và thiếu phu nhân đại phòng, nhị phòng quan hệ phu thê đều rất tốt, cầm sắt hòa minh, trước nay phu thê ăn và ngủ đều ở bên nhau. Phòng bếp lớn làm xong cơm canh, đều theo thói quen đưa đến phòng của các phu nhân, đến phiên tam phòng, bọn họ cũng thuận tay toàn đưa đến Hợp Ngọc cư, nhưng trên thực tế Thẩm Vân Tây cùng Vệ Thiệu cũng không dùng cơm chung.
Cho nên Trúc Trân mới hỏi vậy.