Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 37: Phu thê ở chung

Ngoại trừ những lúc cố ý nghẹn người, từ trước đến nay Thẩm Vân Tây muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng, quá phiền toái. Làm như vậy, còn không bằng nói thẳng cho khỏe.

Nàng lại cắn một ngụm kẹo hồ lô: “Nếu chàng vẫn luôn không thích, vậy chẳng phải ta vẫn luôn động phòng được à? Ta có thể đi tìm người khác được không?” nàng hỏi.

Nàng bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, chàng cũng có thể tìm người khác.”

Thẩm Vân Tây nói xong, nửa ngày không nghe thấy tiếng vang, nàng ngẩng mặt, đối diện đôi mắt đen như mực của hắn.

Vệ Thiệu hơi hơi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt ngọt ngào trắng như sứ của nàng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp trong trẻo sâu thẳm của nàng, phảng phất muốn nhìn rõ sâu bên trong đang nghĩ gì. Giờ khắc này, trong lòng Vệ Thiệu dâng lên sự tò mò lớn lao, linh hồn ẩn phía dưới lớp vỏ này, rốt cuộc trước kia đã sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế nào, mới tạo thành tính tình như hiện giờ.

Thật lâu sau, hắn đem chung trà trong tay buông, giọng điệu nhẹ mà hoãn: “Trước khi nàng nói điều này, có phải chúng ta nên thử ở chung trước hay không?”

Vệ Thiệu thấy hai mắt nàng hơi hơi trợn to, làm như khó hiểu: “Phu thê ở chung sao? Loại không động phòng à?”

Vệ Thiệu nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Vân Tây hơi suy tư, đáp: “Có thể. Nhưng…… ở chung như thế nào?” nàng không ở chung với ai qua.

Thẩm Vân Tây nhíu mày, giống như có hơi phiền toái.

Nàng đang lẩm bẩm trong lòng, đột nhiên bên môi bị đầu ngón tay hơi lạnh mềm nhẹ phất quá, Thẩm Vân Tây theo bản năng sờ sờ chỗ bị dính vụn đường, kinh ngạc nhìn qua.

Vệ Thiệu hàm ý cười, mặt mày thanh hòa: “Phu thê ở chung, không bằng liền bắt đầu từ cái này đi.”

“Tiểu thư,” Hà Châu ở bên ngoài xe gõ gõ cửa sổ, đánh vỡ không khí bên trong, “Hình như nô tỳ nhìn thấy nhị biểu cô nương.”

Thẩm Vân Tây ló đầu ra ngoài, nhìn theo phương hướng ngón tay Hà Châu chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tần Phù Du muội muội của Tần Lan Nguyệt đang từ trên xe ngựa xuống dưới, mang theo hai thị vệ tỳ nữ đứng ở bên đường, cùng Thẩm thị lang đang ở trên xe nói nói mấy câu, sau đó bước vào cửa hàng chậu hoa ở bên cạnh, không bao lâu sau nàng ta ôm hộp gấm ra tới, lại lên xe ngựa.

Xe ngựa quay đầu vào ngã rẽ, hướng một bên khác đi.

“Là hướng ra khỏi thành, cô thái thái đang ở ngoài thành đấy ạ.” Hà Châu khó chịu nói thầm, “Đều đã trễ thế này, còn muốn ra khỏi thành, trước khi cửa thành đóng cửa còn trở về kịp sao? Chắc chắn là chúng ta đi rồi, lão gia lại gây lộn với quận chúa, cố ý xụ mặt cho quận chúa xem đây mà.”

Mấy năm nay, vì cô thái thái cùng Tần gia biểu tiểu thư, đúng là náo loạn không biết bao nhiều lần!

Quậy tới quậy l ui, bên ngoài đều nói lão gia yêu thương, bảo vệ muội muội, nói ông ta làm người có tình có nghĩa, chê quận chúa nhà họ thành tẩu tử ác độc không nói đạo lý.

Thẩm Vân Tây giật giật mi, hỏi: “Cô mẫu đang ở thôn trang nào?”

Hà Châu đáp: “Hình như là thôn trang gần ngoài thành, cách nơi này khá gần. Tiểu thư hỏi cái này làm chi, cũng muốn đi xem sao?”

Thẩm Vân Tây không lên tiếng.

Trở lại phủ quốc công, trời đã sắp tối.

Vệ Thiệu xuống xe ngựa trước, chủ động nâng tay đỡ nàng xuống dưới, hành động này rất khác với trước kia, nếu nói phải ở chung thật tốt, Thẩm Vân Tây cũng không xấu hổ, đáp tay lên tay hắn, không có nửa điểm không được tự nhiên.