Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 35: Không tin con mình

Trong lòng Dụ Hòa quận chúa giật mình, dùng xong cơm trưa, lại kéo Thẩm Vân Tây ngồi trong phòng nói chuyện riêng.

Mở đầu liền hỏi: “Con cùng cô gia viên phòng chưa?”

Thẩm Vân Tây sửng sốt, trả lời là chưa.

Dụ Hòa quận chúa nghiêm mặt: “Hay là con còn nghĩ tới Thái Tử? Còn muốn vì nó mà thủ thân như ngọc? Nó có thể đích thân thỉnh Thánh Thượng hạ chỉ ban hôn con cho người khác, con còn cho rằng nó đối với con có vài phần thiệt tình à!”

Thẩm Vân Tây vội lắc đầu, không có nghĩ tới Thái Tử, mỗi ngày nàng toàn nghĩ tới “hôm nay ăn món gì” thôi à, căn bản không rảnh quan tâm người râu ria.

Nàng phản ứng rất nhanh, phủ định thực kiên quyết.

Gánh nặng trong lòng Dụ Hòa quận chúa được giải thoát, da mặt giãn ra: “Vậy thì, Triều Triều à, về sau con tính toán thế nào?”

Thẩm Vân Tây không hiểu mà quay mặt qua hỏi lại: “Tính toán thế nào là sao ạ?” Không phải mỗi ngày đều sinh hoạt như vậy à? Thời đại này tuy nói so thời mạt thế đầy tang thi thì bình thản hơn nhiều, nhưng không có nhiều hoạt động giải trí cho lắm.

Quận chúa không đáp mà hỏi lại: “Con đối với cô gia thế nào?”

Dưới ánh nhìn chăm chú và chờ mong của Dụ Hòa quận chúa, nàng chớp chớp mắt, nửa ngày mới cực chậm mà nói: “Vệ Thiệu? Khá tốt nha.”

Dụ Hòa quận chúa không tin: “Vậy sao các con còn chưa viên phòng hả?”

Thẩm Vân Tây chớp chớp mắt: “Vì sao lại muốn viên phòng?”

“Không viên phòng bộ con muốn ở góa trong khi chồng còn sống à? Phu thê sinh hoạt không phải nên như vậy sao?” Dụ Hòa quận chúa không biết từ nơi nào lấy quyển sách ra, vội vàng đưa cho nàng, “Cô gia thân thể yếu đuối, nhưng cũng không phải giòn như tờ giấy, các con trở về thử xem.”

Dụ Hòa quận chúa khẽ vuốt sau lưng nàng, oán trách nói: “Con còn trẻ, muốn đi làm ni cô làm chi. Mau cất đi.”

Thẩm Vân Tây nhìn quyển sách trong lòng ngực, chần chờ một lát vẫn là nghe lời nói mà cuốn nhỏ quyển sách lại nhét vào trong tay áo.

Mẹ con hai người ngồi nói chuyện một hồi, thẳng đến trời không còn sớm, Thẩm Vân Tây mới cùng Vệ Thiệu cáo từ rời đi.

Nữ nhi con rể vừa đi, tiểu nhi tử Thẩm Nam Phong cũng trở về sân, nhi nữ đều không còn nữa, Nụ cười trên mặt Dụ Hòa quận chúa chợt tắt, bà gọi người nói: “Đi mời lão gia tới, ta có chuyện muốn nói với ông ta, kêu ông ta tới ngay lập tức.”

Lần này Thẩm thị lang nhưng thật ra chịu tới, vợ chồng hai người nhốt ở trong phòng nói chuyện, bình lui hạ nhân. Liễu ma ma đứng ở ngoài cửa, trong lòng không yên tâm, quả nhiên rất nhanh liền nghe được bên trong nổi lên tranh chấp.

Thẩm thị lang quát: “Bà quả thực quá vô lý mà!”

“Ta vô lý à? Ông để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là ta vô lý, hay là ông bị mỡ heo che tim, bất công tới trên trời luôn rồi. Thẩm Vạn Xuyên, ông thật cho rằng ông là cha ruột của mấy đứa con nhà họ Tần kia à, ông có hiểu hay không, hai đứa con ruột của ông đang xem ông như kẻ thù đâu, một đứa cũng không muốn nhìn mặt ông!”

“Bà còn dám nói, còn không phải di bà dạy ra con trai ngoan, con gái ngoan à. Đứa nhỏ thì bất hảo bất kham, đứa lớn thì chuyện ác làm đủ, làm mất hết thể diện của cả nhà, hiện tại ta ra cửa đều cảm thấy xấu hổ mất mặt. Ta tình nguyện mình là cha của mấy đứa nhỏ nhà họ Tần, tốt xấu hai đứa con gái đều ngoan ngoãn hiếu thuận biết tốt xấu!”

Nói gì vậy? Nói cái gì vậy chứ hả! Hợp lại chỉ có hai đứa cháu ngoại gái băng thanh ngọc khiết, hợp lại ông không tin con mình dù chỉ một chút!

Dụ Hòa quận chúa bị tức giận đến ngã ngửa, cái tay chỉ vào ông ta không ngừng rẩy, đột nhiên đập bàn một cái, “Ông làm càn!”

“Sao hả, lại muốn ra vẻ quận chúa nương nương nữa à……”