Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 30: Mượn xác hoàn hồn

Hôm nay thời tiết rất tốt, người đông nghìn nghịt như đang trẩy hội, tiếng người bán rong rao hàng phá lệ vang dội, trước cửa nhà trong ngõ hẻm chồng chất từng đống tuyết đọng lại, từng tấm ván gỗ dài xếp thành một hàng ghế gỗ, có không ít ông bà lớn tuổi đang ngồi phía trên phơi nắng nói chuyện, mấy đứa nhỏ thì mặc vào bộ đồ mùa đông như từng cái bánh chưng đang chơi đùa cười giỡn, các màu sắc và âm điệu hỗn hợp ở bên nhau, nghe rất ồn ào.

Vệ Thiệu cầm tài liệu điều tra mà Quý Ngũ Niên đệ trình lên xem, trong tài liệu là tất cả mọi việc có liên quan đến thôn trang ở ngoại ô, hắn buông tài liệu xuống, cầm lấy chén trà trên bàn nhỏ, đem nửa chén trà Thẩm Vân Tây uống dư lại đổ ra ngoài cửa sổ xe, lại rót chén nước trà sạch sẽ đặt lại chỗ cũ.

Làm xong hết thảy, hắn mới ngẩng đầu nhìn về Thẩm Vân Tây bên cạnh.

Nàng đã hôn mê qua đi, hai tay từ áo choàng màu đỏ vui mừng dò ra, khuỷu tay giao điệp đặt lên trên bàn nhỏ, hai mắt nhắm lại, gương mặt đỏ lên.

Hắn nhìn Thẩm Vân Tây hiện tại, cảm giác rất khác biệt.

Tên tuổi tài nữ Lương Kinh thật sự vang dội, phàm là Thẩm Vân Tây có chút động tĩnh đều truyền đến ồn ào huyên náo, nghe được nhiều, hắn nhiều ít cũng biết một ít hành vi thói quen của đối phương.

So sánh với hiện giờ, nàng thay đổi quá nhiều.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi Thẩm thị từ ngoại ô thôn trang trở về tính tình thay đổi, có liên quan đến Thái Tử trong cung. Nhưng có vẻ như hắn đã đoán sai.

Vệ Thiệu hồi ức về phong ba trong phủ những ngày gần đây đều có liên quan đến thoại bản.

Lại nghĩ tới lần trước lấy thi họa của Trang Ngọc Ngôn báo đáp ân cứu mạng, nghe hạ nhân hồi bẩm, sau khi nàng thu được liền tùy tay sai tỳ nữ bên người thu hồi.

Mọi người đều biết Thẩm tài nữ rất tôn sùng Trang đại gia, được tặng chân tích của Trang đại gia không có đạo lý nào lại lãnh đạm như thế.

Trừ phi……

Vệ Thiệu rũ mi mắt, cân nhắc một lát, tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, lại vuốt tóc qua sau gáy, một lát sau mới thu hồi tay.

Không phải dịch dung.

Đôi mắt Vệ Thiệu hơi thâm. Quả nhiên bên trong đã thay đổi trời đất.

Hắn lại lần nữa đánh giá nữ tử cổ quái trước mặt đã không phải Thẩm thị trước kia.

Tựa hồ là bởi vì tim đã thay đổi một người khác, khiến ngũ quan của thân thể này cũng mơ hồ thay đổi theo, không giống dĩ vãng có vẻ ngoài tài nữ trí thức, khóe mắt đuôi lông mày ngược lại mang theo chút niên thiếu tính trẻ con, giống một đóa hoa mặt trời yên tĩnh nở rộ.

Tuy rằng không có chứng cứ xác thật, nhưng tới giờ khắc này Vệ Thiệu đã tin tưởng nàng cùng Thẩm tài nữ trước kia đã không phải một người, vậy thì mối liên hệ với Thái Tử trong cung cũng không còn, chuyện của Hàn đại phu ngày đó chắc cũng là do trùng hợp mà thôi.

Hắn thấp giọng trầm tư: “Là mượn xác hoàn hồn hay sao?” Người quái lạ kì dị như vậy có gây nguy hiểm cho Đại Lương hay không?

Nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện, rất nhanh hắn lại phủ định nó.

Ba phần mê dược là có thể làm nàng ngủ thϊếp đi, bình thường cũng không thấy nàng có tâm hại người, không giống như loại ác quỷ có thể hô mưa gọi gió, thoạt nhìn còn không có tính uy hϊếp bằng sơn phỉ tầm thường. Tuy là nói vậy, vì bảo đảm vạn nhất, vẫn phải giám sát cẩn thận mới được.

Vệ Thiệu suy nghĩ một hồi lâu, xe ngựa chậm rì rì mà xuyên qua một quãng đường dài, cuối cùng ngừng lại trước cửa phủ Thị Lang.

Thẩm Vân Tây cũng tỉnh lại, nàng theo bản năng ngẩng mặt, đôi mắt buồn ngủ mê mang không tự chủ được mà mở to chút, âm thanh có chút triền miên khi vừa tỉnh giấc, “Hồi nãy chàng vừa nói cái gì phải không? Hình như ta nghe thấy tiếng chàng đang nói chuyện.”

Vệ Thiệu giật mình, cười nói: “Đúng vậy, ta nói là, đa tạ lần trước phu nhân đã cứu mạng.”

Thẩm Vân Tây che đỡ trán, kỳ quái mà chớp chớp mắt, “Lần trước không phải chàng đã cảm ơn rồi sao, vì sao lại nói cảm ơn nữa?”

Vệ Thiệu ngữ ý nhẹ nhàng chậm chạp, “Cùng lần đó không giống nhau.” Lần trước là giả ý, lần này là thiệt tình.

Thẩm Vân Tây còn hơi mê mang, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, hai mắt nàng nửa mở mà nhìn hắn, không rõ không giống nhau ở chỗ nào.

Vệ Thiệu không dấu vết mà thu hồi ánh mắt, nói sang chuyện khác: “Đã đến phủ Thị Lang.”

Thẩm Vân Tây bị dời đi lực chú ý, nàng phát ngốc một hồi, uống nửa chén trà lạnh, chờ trong mắt tỉnh táo hơn, mới cùng Vệ Thiệu xuống xe ngựa.