Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 8: Che chở kín mít như trẻ con

Ninh Minh Thành bị nàng đột nhiên kích động lên làm giật mình.

“Tiểu sư muội, muội đừng có làm bậy! Cùng Đại sư huynh lấy kiếm xong thì đi ra, bên trong đó rất nguy hiểm! Muội dù muốn đi bí cảnh tu luyện, ít nhất cũng phải chờ đến Kim Đan mới được.”

Cái gì? Kim Đan? Diệp Linh Lang đang tràn đầy nhiệt tình lập tức bị dập tắt.

“Kim Đan kỳ mới có thể đi vào sao? Thanh Huyền Tông không có linh khí, vậy đệ tử mới nhập môn làm sao tu luyện?”

“Cần bảo vật sư huynh sư tỷ sẽ giúp các muội đi vào tìm, cần linh khí sư huynh sư tỷ cũng sẽ hái linh quả về, khi cần rèn luyện thì sư huynh sư tỷ cũng sẽ mang các muội đi nơi khác, tóm lại không tu luyện lên Kim Đan thì không thể tự ý tiến vào bí cảnh của Thanh Huyền Tông tu luyện.”

“Vậy phải mất bao lâu nha?”

“Vậy phải dựa vào sự chăm chỉ cùng thiên phú của mỗi người, Nhị sư tỷ mang theo Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ đi rèn luyện, lần này rèn luyện trở về các tỷ ấy chắc là có cơ hội đột phá Kim Đan. Ngũ sư tỷ về nhà rồi, nàng mới là Trúc Cơ trung kỳ, cách Kim Đan còn có một đoạn đường dài nữa.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, quan trọng là sự chăm chỉ cùng thiên phú, thân thể này linh căn không tốt nhưng nàng thông minh mà, dù tư chất bình tường nhưng nàng có thể chăm chỉ bù lại, Diệp Dung Nguyệt từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ cũng mất đến ba năm, nàng cũng không phải không có hy vọng đuổi theo.

“Tiểu sư muội, muội có đang nghe không?”

“Muội đang nghe mà.”

“Ngày mai đến bí cảnh nhớ rõ phải nghe lời của Đại sư huynh, không thể chạy loạn, hiểu không?”

“Đã hiểu.”

Ninh Minh Thành nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, có vẻ không quá tin tưởng.

Nhưng Diệp Linh Lang lúc này cũng không quan tâm hắn tin hay không, lừa gạt đem người đuổi về.

Sau khi người đi rồi, nàng lấy ra quả Xích Diễm vừa nãy, trực tiếp ăn vào, sung túc linh khí tức khắc quanh quẩn toàn thân, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Nàng nhanh chóng nhắm hai mắt, dựa theo tâm pháp Đại sư huynh dạy, bắt đầu hấp thu chuyển hóa linh khí trong quả Xích Diễm.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác sau khi Diệp Dung Nguyệt có được quả Xích Diễm còn luyến tiếc ăn, mãi cho đến khi Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan mới chịu lấy ra dùng.

Nàng hiện tại bất quá là một Luyện Khí sơ kỳ nhập môn tay mơ mà thôi, thế nhưng trực tiếp đem quả Xích Diễm ăn rồi, nếu để người ngoài biết nàng phí phạm của trời như vậy, không chừng sẽ nhịn không được lấy kiếm chém.

Bất quá chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ngày mai, trước khi vào Kiếm Trủng nàng cần tăng lên thực lực của mình một chút, ít nhất có thể ứng phó một chút hoặc có thể nâng cao khả năng chọn được một thanh kiếm tốt.

Dù sao những thứ các sư huynh đã cho đi, nhất định sẽ không chịu nhận lại, điều nàng cần làm là dốc hết sức tu luyện để không uổng phí.

Khắc khổ dụng công, chuyên chú làm việc đối với Diệp Linh Lang mà nói là trạng thái quen thuộc nhất, cho nên nàng ăn xong quả vẫn luôn không ngừng đả tọa tu luyện, từ ban ngày đến đêm tối, lại từ đêm tối đến sáng sớm, mãi cho đến thời gian đã hẹn mới kết thúc tu luyện, thế giới này thật tốt, có thể chăm chỉ không cần ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

Khi lại lần nữa mở mắt ra, nàng đã từ Luyện Khí sơ kỳ tăng lên Luyện Khí trung kỳ, cùng tu vi hiện giờ của Diệp Dung Nguyệt là ngang nhau.

Diệp Linh Lang tâm tình vui sướиɠ ca hát, tung tăng nhảy nhót đi tới viện của Đại sư huynh, mới vừa vào cửa liền nghe được Đại sư huynh đang răn dạy Lục sư huynh.

“Đệ không nên nói chuyện về bí cảnh cho muội ấy, muội ấy tuổi quá nhỏ còn có một đoạn đường rất dài phải đi, nếu là chịu không được khổ, kiên trì không đến Kim Đan đã từ bỏ muốn rời khỏi Thanh Huyền Tông, vậy sư phụ nhất định sẽ…”

Giọng nói của Bùi Lạc Bạch đột nhiên im bặt, hắn cùng Ninh Minh Thành đều quay đầu nhìn về Diệp Linh Lang đang đứng trước cửa.

“Tiểu sư muội, muội tới rồi!” Ninh Minh Thành lập tức tươi cười nhìn nàng.

Oa, bí mật của Thanh Huyền Tông có vẻ rất nhiều.

“Muội vừa mới đến, Đại sư huynh chúng ta hiện tại lập tức xuất phát sao?”

“Ừ, đi thôi.”

“Lục sư huynh cũng cùng đi sao?”

“Ừm, hai chúng ta cùng đưa muội đi.”

“Vâng…”

Đây là có bao nhiêu không yên tâm nàng chứ.

Chỉ thấy Ninh Minh Thành vừa vung tay lên, một con chim có bộ lông rất đẹp, thoạt nhìn hiền lành lại ngây thơ lập tức xuất hiện trước mặt nàng.

“Đây là chim Thất Sắc cấp hai, tính tình ôn hòa, tốc độ bay cũng không nhanh lắm, muội ngồi lên lưng nó đi, so với chúng ta ngự kiếm mang muội đi sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong, Ninh Minh Thành còn đem một cái đệm nhỏ đẹp đẽ đặt ở trên lưng chim, bảo nàng ngồi ở trên đệm mềm.

Diệp Linh Lang không khỏi mở to mắt nhìn chằm chim Thất Sắc, đây chính là linh thú đã được thuần hóa, trân quý vô cùng!

Trong nguyên tác, mặc dù là Diệp Dung Nguyệt vận khí ngất trời tài nguyên cầm đến mỏi tay, cũng là sau khi lên Trúc Cơ mới có được linh thú đầu tiên.

Ở toàn bộ Tu Tiên giới, người chỉ với tu vi Trúc Cơ kỳ đã có linh thú, Diệp Dung Nguyệt là người đầu tiên, lúc ấy lại khiến cho vô số người cực kỳ hâm mộ, bởi vì đừng nói Trúc Cơ kỳ, đa số Kim Đan kỳ đều không có linh thú, bình thường là đến Nguyên Anh kỳ mới có linh thú.

“Con chim Thất Sắc này thật xinh đẹp, Lục sư huynh vậy mà cũng có linh thú sao!”

“Đây là Ngũ sư huynh đưa, sở trường của hắn là ngự thú nên cho mỗi người tặng một con, chim Thất Sắc này quá ôn hòa không có lực công kích, lúc đó mọi người đều không muốn nhận nên ta đành phải thu nó. Chờ Ngũ sư huynh trở về nhất định cũng sẽ đưa cho muội một con, đến lúc đó chọn con nào muội thích là được.”

“Oa! Muội cũng sẽ có một con linh thú sao?”

Diệp Linh Lang chỉ nghĩ thôi cũng vui vẻ, nàng mới chỉ là Luyện Khí thôi đó.

“Đi thôi.”

Diệp Linh Lang hưng phấn bò lên lưng chim Thất Sắc, nhẹ nhàng sờ sờ phần lông, nó liền quay đầu lại nhè nhẹ dụi dụi mỏ vào lòng bàn tay nàng, đúng là rất hiền lành ngoan ngoãn.

Chim Thất Sắc bay lên, Đại sư huynh cùng Lục sư huynh cũng trực tiếp bay lên, nàng biết đến tu vi Nguyên Anh thì không cần ngự kiếm cũng có thể bay, nhưng Lục sư huynh chỉ là Kim Đan cũng đã có thể tự mình bay lên, chứng tỏ thực lực thật sự rất mạnh.

Ba người bọn họ bay qua vài đỉnh núi, lại bay vào một hẻm núi rất sâu, càng đi xuống nhiệt độ càng thấp, hàn khí lạnh thấu xương không ngừng xâm nhập vào người.

Cũng may tối hôm qua nàng chăm chỉ một đêm, hiện tại nàng đã có thể vận chuyển linh lực trong cơ thể chống lại rét lạnh, đang muốn lấy ra bản lĩnh của mình thì Đại sư huynh đã quay đầu lại trước, tiện tay ném một vòng bảo hộ lên người nàng, đem người cùng chim đều bảo vệ kín mít.

Được rồi, tuy rằng nàng có thể tự mình chống đỡ, nhưng được săn sóc cũng là một chuyện vui vẻ.

Bay xuống hồi lâu, ba người rốt cuộc rơi xuống đất.

Vừa rơi xuống đất, Diệp Linh Lang liền nhìn thấy trên mặt đất tràn ngập một tầng khí màu đen, tản ra hơi thở nguy hiểm, dường như không chào đón người đến đặt chân.

Chỉ thấy Đại sư huynh một người đi tuốt ở phía trước, dùng linh lực vẽ một cái ký hiệu đặc biệt lại phức tạp, đem ký hiệu đưa vào tấm bia đá bên trong.

Diệp Linh Lang học theo Đại sư huynh, cũng vẽ một cái trong lòng bàn tay, yên lặng ghi nhớ nó.

Rất nhanh phía trước có ánh sánh lóe lên, một vết nứt cũng hiện ra, bên trong vết nứt đen nhánh một mảnh, như là một con quái thú đang mở cái miệng rộng chờ người đi vào.

Đại sư huynh cũng không hề đem nàng từ vòng bảo hộ thả ra, mà là lấy một sợi dây thừng vòng lên cổ chim Thất Sắc, hắn cứ như vậy nắm chim Thất Sắc, để nó chở nàng đi vào bí cảnh.

Diệp Linh Lang cảm thấy hiện tại mình giống như đứa trẻ hai ba tuổi, bị bảo vệ không kẽ hở, cứ như vậy nàng có thể xảy ra chuyện ngoài ý mới là lạ đó.

Đi vào bên trong bí cảnh, tốc độ của Đại sư huynh cùng Lục sư huynh nháy mắt nhanh hơn, nhảy vọt qua rất nhiều khu vực, trực tiếp đi vào Kiếm Trủng.

Xung quanh chỗ này đều là đình đài sân viện bị phá hỏng, trên mặt tường dường như vẫn còn loang lổ vết máu, trên mặt đất còn có xương cốt chất đầy cùng với một số tà linh xám xịt, chỗ này nhìn qua âm khí dày đặc, vô cùng đáng sợ.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có miêu tả qua Kiếm Trủng của Thất Tinh Tông, nơi đó là một tòa tháp do trưởng bối đời trước kiến tạo ra, bọn họ đem bội kiếm của những người đã chết trong tông môn đưa vào bên trong Kiếm Trủng, người có duyên có thể đem chúng nó lấy ra, xem như tiền bối để lại cho hậu bối.

Mà Kiếm Trủng của bí cảnh này càng giống như là chiến trường từ thời thượng cổ lưu lại, dưới những thanh kiếm kia đều là vong hồn chết vào chiến loạn.

Nàng không biết nơi này lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhìn vào đã làm trong lòng không tự chủ được sinh ra chấn động cùng sợ hãi, giống như những vong hồn ở đây đã bị phong ấn vạn năm, bị những linh hồn mới mẻ làm xao động, cảm giác hung ác lại tàn nhẫn.