Trong một căn nhà cho thuê ở ngoại ô chưa đầy 100 mét vuông.
Mẹ Thẩm, người luôn được bảo dưỡng rất tốt, trang phục lúc nào cũng đẹp đẽ, nay trông hốc hác tiều tuỵ hơn rất nhiều, bà ta mặc bộ quần áo rẻ tiền, đến một món đồ trang sức trên người cũng không có.
Bà ta ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt chờ đợi nhìn người chồng trở về, “Thế nào, đã gặp được thằng tiện nhân kia chưa?"
Cha thẩm vẻ mặt u ám, tức giận đùng đùng mắng, “Tiểu súc sinh kia, tôi là cha nó, nó lại liên hợp với người ngoài đoạt công ty, bây giờ điện thoại còn không nghe máy, tôi cũng không gặp được nó, còn để cho anh em Cố gia cảnh cáo chúng ta không được quấy rầy tên súc sinh kia nữa!”
Trên mặt mẹ Thẩm lộ ra thần sắc thất vọng, khóc nức nở nói, “Vậy nên làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta phải sống một cuộc sống như thế này mãi sao?" Dừng một chút, sợ cha Thẩm tức giận, vội vàng bổ sung một câu, “Tôi thì không sao cả, chỉ là làm khó khăn cho ông, như này là phải ra ngoài tìm việc, khuất phục dưới người khác, khó chịu biết bao nhiêu, còn con gái chúng ta, vốn dĩ có thể tìm được một gia đình tốt..."
"Hừ, không có Thẩm gia chống lưng, tên súc sinh kia thật cho rằng mình có thể đứng vững ở Cố gia sao? Người ta là lấy danh nghĩa của nó đi thôn tính công ty đấy!" Cha Thẩm ngồi trên sô pha, nổi trận lôi đình, “Đồ không bằng súc sinh, tên Bạch Nhãn Lang."
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Mẹ Thẩm thận trọng thăm dò.
Cha Thẩm nắm chặt tay, sắc mặt tái xanh, “Mấy ngày nữa, tôi lại sai người tới Cố gia, tôi không tin, tôi là cha của nó, nó còn thật sự dám không gặp tôi!"
Mẹ Thẩm trong lòng phỉ báng, bọn họ đối với Thẩm Yến như vậy, Thẩm Yến cho dù chịu gặp bọn họ, sợ cũng sẽ không nói tốt với hai anh em Cố gia kia. Nhưng bà ta vẫn nhẹ giọng nhỏ giọng trấn an, để xem trên tay cha Thẩm còn có tiền tiết kiệm gì nữa hay không, nhân cơ hội này phải đào hết tất cả.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Thẩm Như Ý đang nép mình trong phòng ngủ, bởi vì công ty Thâm gia bị cướp đi, bọn họ bị đuổi ra khỏi biệt thự, túi xách hàng hiệu, quần áo, trang sức cùng xe sang đều đã bị cầm cố, cô ta vẫn không dám ra ngoài, thậm chí cũng không dám bật điện thoại di động, chỉ sợ những người bạn tốt ngày xưa trào phúng.
Vẻ mặt cô ta âm ngoan, nhìn trang cá nhân của mình, có rất nhiều ảnh chụp những năm tháng an lành, phía dưới tất cả đều là các loại bình luận.
Mặc kệ anh em Cố gia rốt cuộc là vì Thẩm Yến hay đơn thuần chỉ muốn nuốt chửng công ty, cuộc sống của cô ta không dễ chịu, cuộc sống của Thẩm Yến cũng đừng nghĩ dễ chịu!
Cô ta đầy bụng lửa giận, gõ gõ lên máy tính bảng vài câu từ hàm hồ không rõ ràng, thoáng cái, vô số fan hâm mộ chú ý đến cô ta nhao nhao thân thiết hỏi thăm cô.
Tâm tình Thẩm Như Ý cuối cùng cũng tốt hơn một chút, đem cái tên Thẩm Yến cùng tình huống hiện tại ám chỉ ra, như thể cô ta đã nghĩ đếntương lai khốn khổ của Thẩm Yến, ánh mắt như tôi độc nhìn chằm chằm máy tính bảng.