Thiếu niên mặc đồng phục do trường học may đo, kiểu dáng tây trang màu xám bạc vô cùng đẹp trai, áo sơ mi trắng tinh khoác lên người, hoàn mỹ lộ ra được vòng eo mảnh khảnh cùng hai bờ vai trôi chảy mượt mà, đôi chân thon dài xuyên trong chiếc quần dài thẳng tắp.
Làn da trắng sáng như ngọc, ngũ quan thanh thuần tinh xảo, lúc đứng ở trên bục giảng cúi đầu nói vài ba câu giới thiệu, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người hệt như vương tử đứng dưới ánh đèn.
Các bạn học sinh trong lớp đều nhìn đến phát ngốc.
Đây là tiểu thiếu gia nhà ai, sao bọn họ chưa từng gặp qua?
Tự giới thiệu là ở trong núi? Làm sao có thể, quả thực so với những công tử và thiên kim được giáo dưỡng tỉ mỉ như bọn họ, nhìn qua còn muốn quý khí đẹp mắt hơn.
Dựa lưng vào ghế, Giang Hoài bắt chéo chân, đôi mắt đào hoa tùy ý nhìn chằm chằm thiếu niên trên bục giảng, chậc chậc hai tiếng, lại ghen tuông đến mười phần, "Bảo bối vẫn được hoan nghênh như trước, thật chỉ muốn giấu ở nhà.”
Ngồi bên cạnh Giang Hoài, ở vị trí bên cạnh hành lang, không mặc áo khoác âu phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn không nhiễm khói bụi trần, trên tai đeo tai nghe truyền dẫn xương, đôi mắt Diệp Sâm đen nhánh hết sức lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, "Ai kêu cậu gấp gáp làm thủ tục nhập học như vậy.”
Tạ Tri Dật ngồi ở phía sau hai người, dựa vào cửa sổ, nam sinh ấm áp ôn nhã, đôi mắt dịu dàng nhìn chằm chằm thiếu niên, nhẹ giọng nói, "Sau này càng phải trông chừng cẩn thận, đỡ bị nữ sinh nào lừa đi mất.”
Trong lúc nói chuyện, người trên bục giảng đã tự giới thiệu xong, mỗi bạn học trong lớp đều đang nhìn hắn, nhưng duy chỉ có ánh mắt của ba vị nam sinh kia là nóng bỏng nhất, làm người ta không thể nào bỏ qua.
Thẩm Yến nhìn lướt qua, khi đối diện với tầm mắt nóng rực hận như không thể nuốt vào của ba người kia, lông mi mảnh mai khẽ run lên, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt rũ xuống không nhìn thêm nữa.
Trong lớp không còn chỗ trống nào ngoài bên cạnh Tạ Tri Dật, lão sư chỉ có thể để cho hắn tạm thời ngồi ở đó, lại dặn dò hắn nhất định không thể đắc tội với ba người kia.
Thẩm Yến khẩn trương nắm chặt góc áo, cắn cắn môi dưới không muốn đi qua, nhưng lại không thể làm khó thầy, chỉ có thể lề mề đi về phía đó.
Tiểu bảo bối một bộ nhu thuận đi về phía bọn họ, bạn học trong lớp nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng cũng thầm cầu nguyện cho thiếu niên, ngàn vạn lần không nên bị ghét bỏ.
Trước kia, đâu phải không có ai muốn ngồi ở vị trí trống đó, mà đã qua rồi đều bị Tạ Tri Dật uyển chuyển khuyên, nếu da mặt dày làm bộ nghe không hiểu, Diệp Sâm sẽ cứng rắn ra mặt.
Còn chưa đi tới chỗ Tạ Tri Dật, Thẩm Yến đã rũ mắt trước khi lướt qua chỗ Diệp Sâm.
Nhìn thỏ con trên bục giảng tránh né ánh mắt của bọn họ, Diệp Sâm bỗng nhiên nở nụ cười, chân phải bất ngờ duỗi ra ngoài.
Cổ chân Thẩm Yến nâng lên không thể thuận lợi hạ xuống, bị móc đυ.ng vào nhau, thân thể trong lúc nhất thời không đứng thẳng được, "A!" kinh hô một tiếng, cả người nghiêng sang bên cạnh, hai tay quơ loạn muốn chống đỡ lên bàn, nhưng trọng tâm vẫn không vững.
Vì vậy, các bạn trong lớp đều trơ mắt nhìn thiếu niên tự lao đầu vào lòng Diệp Sâm, miệng ai cũng há hốc thành hình chữ O.
Toàn bộ thế giới đều trở về tĩnh lặng.
Xong đời rồi!
Thiếu niên nhìn thanh thuần, không ngờ lại là loại người này, vừa đến đã muốn quyến rũ đám người Diệp Sâm, nhưng lại không biết, trong ba người này, Diệp Sâm mới là kẻ lạnh lùng khó tiếp cận nhất.
Bọn họ bỗng hơi có chút chướng mắt thiếu niên thanh thuần cực kỳ kinh diễm này.
Thẩm Yến bị Diệp Sâm ôm chặt, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ và mùi bạc hà nhẹ nhàng trên ngực.
Ngón tay nam sinh đặt trên thắt lưng mảnh khảnh của hắn, không dấu vết mập mờ xoa bóp một chút.
"Buông... buông tôi ra... đừng như vậy..."
Trước mặt bao nhiêu người lại bị xoa bóp thắt lưng, mặt Thẩm Yến đều đỏ tới tận mang tai, giãy dụa muốn thoát ra.
Yết hầu Diệp Sâm lăn lộn, hắn ta cúi đầu ghé lại thật gần, thanh âm phun ra ngày càng rõ ràng, "Đừng loạn, chỉ là giúp đỡ bạn học sắp ngã mà thôi, không cảm ơn chút nào, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Thẩm Yến khϊếp sợ nhìn Diệp Sâm, sao người này lại không biết xấu hổ đến như vậy? Rõ ràng là hắn ta làm mình vấp ngã cơ mà.
Thẩm Yến cắn môi, xấu hổ đến đỏ bừng, thanh ngôn phẫn nộ mà cũng rất mềm, "Anh buông tôi ra trước, nếu không… tôi, tôi sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Chẳng phải vừa rồi đã không thèm để ý tới anh sao?" Nghĩ đến người này ở trên bục giảng cố tình tránh đi ánh mắt của mình, Diệp Sâm chậc một tiếng, không vui nói.
Thẩm Yến có chút chột dạ, sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp rớt ra, đành phải nhượng bộ, "xin lỗi, nhưng anh buông tôi ra trước được không, trở về sẽ bồi thường cho anh.”
Nghe được hai chữ bồi thường, ý cười trong mắt Diệp Sâm càng sâu, hắn ý vị thâm trường đáp, "Không cần.”
Thẩm Yến ngẩng đầu lên kinh ngạc, đối diện trước nụ cười nhẹ trên mặt Diệp Sâm, vẻ mặt lãnh đạm và đôi con ngươi lạnh lùng nay đã được mạ thêm một tầng ấm áp, dịu dàng, không giống như người thật.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Yến nhìn đến ngây người.
=======
Toilet.
Qua một tiết học, Thẩm Yến đi giải quyết vấn đề sinh lý, đang trong lúc cởϊ qυầи, còn chưa kịp làm gì thì cửa phòng vệ sinh đã được khóa trái bỗng nhiên bị đẩy ra.
Giật mình nhìn Diệp Sâm thản nhiên đẩy cửa bước vào, khóa ngược cửa phòng lại, hắn vội vàng kéo lại quần lên, "Sao anh có thể vào được?"