Phòng củi cách xa một đoạn.
Nơi đó đã được cải tạo thành một gian phòng ngủ nho nhỏ, ổ chăn mềm mại, ngoài cửa sổ cũng có gió lạnh thổi vào, giảm bớt đi một tia oi bức.
Cho dù là thế, Chu Phán Đệ vẫn cứ trằn trọc không ngủ được, đôi mắt xinh đẹp của cô trừng trừng nhìn lêи đỉиɦ trần.
Kỳ thật gian phòng ngủ này so với lúc trước cha còn chưa qua đời vẫn tốt hơn nhiều lắm, trong nhà cô trọng nam khinh nữ, lúc trước vừa mới được sinh ra, bà nội đã muốn dìm chết cô trong nhà vệ sinh, may là có ông nội phát hiện ra ngăn cản.
Ngay cả mẹ Chu, người đã sinh ra cô cũng bởi vì bà nội suốt ngày đay nghiến, mắng bà sinh ra một thứ đứa ăn hại thua lỗ, lúc nào cũng chửi bới, hành hạ, điều đó đối với cô cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khi đó, ngay cả một chiếc giường Chu Phán Đệ cũng không có, chỉ có thể ngủ trong gian phòng bếp đơn sơ, mùa đông lạnh, trời mưa rỉ nước, lúc trời bão lớn còn phải nơm nớp lo sợ bị nóc nhà sập xuống đè người.
Đến Thẩm gia đã lâu, cô đã có phòng của mình, có giường chiếu ấm áp, mỗi ngày cũng có thể ăn no bụng, còn có thể đi học.
Nhưng Chu Phán Đệ lại không biết thế nào là thỏa mãn.
Ngược lại còn oán giận Thẩm gia dối trá, bắt cho cô phải ở trong phòng củi chật hẹp, Thẩm Yến thì lại được ở một gian phòng khác vừa lớn vừa thoải mái rộng rãi.
Oán giận Thẩm Yến không cần làm việc nhà càng đừng nói là việc nhà nông, còn cô mỗi ngày thì đều phải dậy sớm làm việc.
Oán giận Thẩm gia đem cơ hội lần này trao đổi cho anh trai của Thẩm Yến.
Chu Phán Đệ lại miên man suy nghĩ xem ngày mai mình nên thể hiện thế nào, đồng thời cũng phải tìm cách đạp được Thẩm Yến xuống một cước.
Chờ lúc sắp đi vào giấc ngủ, cô lại có chút buồn đi vệ sinh.
Mang theo bất mãn rời giường, trên đường đi toilet trở về, Chu Phán Đệ bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa phòng của Thẩm Yến.
Bước chân cô dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía đó.
Tiếng va đập vẫn còn phát ra, cô quyết định đi về căn phòng Thẩm Yến xem thử, càng đến gần càng mơ hồ còn nghe ra tiếng nức nở, giống như đang khóc, nhưng thanh âm ấy lại có chút kỳ dị.
Chẳng lẽ là bị khi dễ rồi?
Ánh mắt Chu Phán sáng lên, khi tổ tiết mục đến nhà thương lượng chuyện trao đổi con cái, họ đã từng cho xem tiết mục của kỳ trước, Chu Phán Đệ đương nhiên biết những đám nam sinh có tiền trong thành phố tính tình đều không tốt, thậm chí còn có kẻ đánh người.
Ha, nói không chừng là Thẩm Yến đã chọc giận bọn họ, hoặc là bọn họ nhìn Thẩm Yến ngứa mắt nên mới nổi giận đây, chứ nếu không, đã hơn nửa đêm rồi, tại sao Thẩm Yến lại khóc?
Trong lòng Chu Phán Đệ thật cao hứng, hận không thể khiến Thẩm Yến bị đánh đến gần chết, nhưng cô lại nghĩ đến một biện pháp tốt hơn để thể hiện bản thân trước ba người bọn họ.