Thẩm Yến ngẩn ra một lúc, nhất thời không rõ cái thứ cứng rắn nóng bỏng trong lòng bàn tay là cái gì.
Du͙© vọиɠ mạnh mẽ giống như là tiểu thú đang giương nanh múa vuốt, vừa được lòng bàn tay Thẩm Yến chạm vào liền lập tức trướng lớn thêm một vòng, không an phận nhảy lên.
Chất lỏng tiết ra từ lỗ sáo dính nhão, lòng bàn tay Thẩm Yến phút chốc ướt nhẹp.
Thẩm Yến cả người chết sững, nhất thời trợn tròn hai mắt, giống như là bị bỏng nặng, hắn vội vã buông gấp ra, lại bị nam sinh lanh lẹ chế trụ được, bao quanh mu bàn tay hắn, vững vàng ép hắn quận chặt lại, khăng khít vây quanh côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cứng rắn kia. Hắn ta không cho phép Thẩm Yến cự tuyệt, trên dưới bắt đầu tuốt lộng.
"Đừng... buông tôi ra..." Thẩm Yến chưa từng trải qua loại chuyện đáng sợ thế này, cơ thể hắn run lên, mang theo tiếng nức nở mở miệng.
Nhuyễn thanh tinh tế làm người ta thương yêu, mới nghe thôi mà Giang Hoài đã muốn nổ luôn rồi.
“Bảo bối, giúp ca ca phóng, ca ca liền buông em ra, nếu không......”
Trong đêm khuya, căn phòng rất yên tĩnh, thanh âm khàn khàn của nam sinh ghé vào lỗ tai Thẩm Yến, từ tính khàn khàn, sản sinh ra tê dại làm cho cả người Thẩm Yến như nhũn ra.
Thẩm Yến bị câu dẫn không chịu nổi, nhưng theo nhân thiết trên mặt vẫn phải kinh hãi giãy giụa, nức nở nói, "Đừng... đừng mà... buông... mau buông tôi ra."
Thiếu niên ngây thơ đơn thuần, vốn dĩ là rất cảm kích nam sinh đã chịu đến nhà mình trao đổi, tổ tiết mục không chỉ đưa anh trai hắn vào trong thành phố học tập, mấy người đó còn chi cho nhà bọn họ một khoản tiền làm phí tổn tiết mục.
Nhưng cái người nam sinh đã được hắn hết lòng cảm kích kia, lại đang ép hắn phải làm một loại chuyện cực kì kinh khủng.
Thẩm Yến sợ tới mức nước mắt sắp rớt ra, nhưng vẫn rất sợ bị hai nam sinh khác trong phòng nghe thấy được, chỉ có thể đè nén, thanh âm cực kì nhỏ.
Giang Hoài cũng cười nhẹ, kéo người vào trong ngực ôm lấy, hất tấm chăn xuống một chút.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, dưới ánh trăng sáng ngời, hắn ta chăm chú nhìn đến hai viền mắt hoe đỏ, thiếu niên sợ hãi nhìn vào hắn ta cầu xin, ấy thế mà lại là một cảnh phong tình, trong lòng lại càng ngứa ngáy mãnh liệt.
"Sợ cái gì, bình thường nam sinh cũng có phản ứng sinh lý, ngoan, bảo bối, ca ca khó chịu gấp, em cũng không muốn ca ca sinh bệnh đi?" Giang Hoài khó có được kiên nhẫn dỗ dành một người, thanh âm thuần khiết, lang bà ngoại dụ dỗ người bạn nhỏ.
Thẩm Yến rũ mi, che kín đi thần sắc nơi đáy mắt, hắn âm thầm trợn trắng mắt, tên này nghĩ hắn ngu ngốc hả, cho dù nguyên chủ có đơn thuần hơn nữa, cũng sẽ không tin loại lời vô sỉ này.
"Tôi không muốn... anh gạt tôi... đồ bại hoại... mau buông tôi ra..." Thẩm Yến lại nghẹn ngào mắng nhỏ.
Giang Hoài khẽ cười cười, khuôn mặt dã tính mười phần cười rộ lên càng thêm anh tuấn, mà cũng lưu manh đến cực điểm, hắn tăng tốc nắm tay thiếu niên, triệt động lên xuống dương côn vài cái, nhếch môi, "Không muốn thật sao? Nếu không muốn, ca ca chỉ có thể dùng một phương pháp khác."
Hắn ta buông tay thiếu niên ra, tay vòng qua phía sau Thẩm Yến, thò vào bên trong quần hắn, cách lớp qυầи ɭóŧ dùng sức xoa bóp hai mông đào vài cái, lại cưỡng ép tách ra khe mông, xoa xoa tiểu hậu huyệt chặt chẽ.
Ý tứ hết sức rõ ràng.
Nếu không chịu hỗ trợ, liền trực tiếp dùng nơi này để giải quyết.
"Đừng... đừng mà..." Thẩm Yến quả thực bị dọa đến choáng váng, loại vật to lớn dọa người như vậy, sao có thể đặt ở chỗ đó.
Hơi nước trong mắt Thẩm Yến dần dần ngưng tụ, tí tách rớt xuống, đáng thương hề hề nhìn Giang Hoài, nghẹn ngào muốn cự tuyệt, nhưng dưới sự bức bách cứng rắn của Giang Hoài, lại hoàn toàn không dám.
Ngón tay của Giang Hoài xoa nắn nơi cửa huyệt, Thẩm Yến khẩn trương đến kẹp chặt bờ mông, như thể làm vậy là sẽ ngăn được ngón tay kia cắm vào.
Thẩm yến đầy mặt sợ hãi, rụt rè đáp ứng yêu cầu của Giang Hoài, côn ŧᏂịŧ trong lòng bàn tay vừa lớn vừa dài, một tay hắn cơ hồ nắm cũng không hết được, nóng bỏng làm người muốn phát điên.
Chất lỏng sền sệt từ phía trên chảy ra, lòng bàn tay dính đầy nhớp nháp ẩm ướt, thật là ghê tởm.