Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 1 - Chương 8: Bảo Bối, Đến, Giúp Ca Ca

Hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai đỏ bừng của Thẩm Yến, Thẩm Yến cảm thấy không quen, cả người khẽ run lên, nhưng nơi trí mạng nhất lại đang bị người ta nắm lấy, hắn không dám làm ra hành động nào liều lĩnh, càng miễn bàn chú ý được thanh âm của nam sinh đang cố ý đè thấp, có vẻ càng thêm từ tính hoà cùng những lời nói mập mờ.

Thẩm Yến bị dọa không nhẹ, rất không tình nguyện cùng cái người đáng sợ này ngủ chung, nhưng hắn chỉ vừa há miệng, nam sinh đã giống như biết trước hắn đang nghĩ gì, hơi hơi híp mắt, tiểu nhục bổng trong tay hắn ta bị nắm chặt lại, rõ ràng là đang uy hϊếp.

Thẩm Yến bị bóp vừa đau vừa sảng, vẫn là sợ chỗ đó của mình thật sự bị phế đi, hắn mang theo tiếng nức nở trả lời, "Ngủ với anh, tôi ngủ với anh.”

Ánh mắt Diệp Sâm hơi lạnh, lạnh nhạt nói, "Phạm quy.”

Tạ Tri Dật ôn nhu, cũng khẽ nhíu mày, không đồng ý, "Làm như vậy không tính.”

“Dù sao cũng là tự bảo bối nói muốn ngủ với tôi nha.” Giang Hoài cười cười.

Diệp Sâm và Tạ Tri Dật thản nhiên liếc nhìn Giang Hoài đang giương oai đắc ý, bọn hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này, Giang Hoài mới chịu buông tay ra, Thẩm Yến vừa được tự do liền giống như con thỏ nhỏ phải chịu đựng kinh hách, lập tức rút về trong chăn, cả người giống như tằm nhộng bao lấy chính mình, liếc mắt cũng không dám nhìn tới Giang Hoài một cái.

Ánh mắt Giang Hoài tối sầm, hừ nhẹ một tiếng, không khách khí đem quần áo trên người toàn bộ cởi ra, thản nhiên ngồi xuống bên giường, "Dịch vào bên trong nào, chừa cho ca ca chút chỗ, bằng không phải ngủ chỗ nào?"

Thẩm Yến ở trong chăn dịch vào bên trong, thanh âm hậm hực từ trong khẽ truyền ra, "Nên cho anh ngủ dưới đất ấy.”

Giang Hoài nhịn không được nở nụ cười, dùng sức xốc chăn lên, thoáng cái chui tọt cả người vào.

Thẩm Yến vốn đã nép hẳn vào tường, giờ chỉ thấy bản thân sắp bị hắn ta chen chết.

Cơ thể nam sinh dán sát vào hắn, mang đến cho hắn áp lực lớn lao, hắn có chút sợ hãi cuộn mình thành một đoàn.

Trên người thiếu niên nằm ở bên cạnh toả ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt, không phải mùi xà phòng lúc tắm vào buổi tối, cũng không phải mùi nước hoa nào đó, nó giống như trời sinh tự nhiên trên cơ thể.

Mùi vị đó rất dễ ngửi, ngửi thẳng đến cơ thể của hắn ta nóng lên, rịn ra bên ngoài một tầng mồ hôi mỏng.

Trong lòng hắn ta cực kì buồn bực, căn phòng oi bức chết tiệt này, cho dù hắn ta biết rõ, không phải do trời nóng, mà là người ở bên cạnh mới khiến hắn ta khô nóng như bị đốt chín ở trong chảo dầu, đổ vào cái là nổ bùm bùm.

Giang Hoài lăn qua lộn lại vẫn là không ngủ được, từ nhỏ đã được sủng ái, được người người theo đuổi, hắn ta căn bản sẽ không tự ủy khuất chính mình.

Mắt nhìn thấy vật quý dưới háng càng lúc càng lớn, cứng rắn dán mãi ở bụng không chịu mềm xuống, hô hấp của Giang Hoài cũng bắt đầu nặng nề hơn, khàn khàn lên tiếng, "Bảo bối, ngủ chưa?"

Người trong nhà từ nhỏ đã đối với Thẩm Yến thân mật, nhưng cũng chưa từng gọi qua cách xưng hô buồn nôn thế này, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Giang Hoài gọi, nhưng trước đó lực chú ý bị phân tán đi, Thẩm Yến căn bản không chú ý tới.

Cố tình lúc này ở trong một gian phòng tĩnh mịch, tối đen, Thẩm Yến lại cảm thấy sự tồn tại này rất mạnh, vừa nãy Giang Hoài còn giở trò xấu với hắn, làm hắn sợ hãi không dám ngủ.

Nghe Giang Hoài gọi mình như thế, Thẩm Yến chỉ biết mím môi, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Giang Hoài tự nhiên cũng phát hiện ra người bên cạnh không ngủ, hô hấp đó không giống như đang say mộng, rõ ràng là tức giận không chịu nói chuyện với hắn ta.

Giang Hoài nghiến răng nghĩ, con thỏ nhát gan này, tính tình còn rất kém, trong lòng phun tào một lúc liền không khách khí nghiêng người qua, hắn ta ngang nhiên đẩy dương côn to lớn của mình đĩnh vào cặp đùi trắng nõn của Thẩm Yến, côn ŧᏂịŧ chạm đến làn da non mịn, nhất thời hưng phấn nhảy lên hai cái, qυყ đầυ cũng kích động chảy ra chút dịch thể.

Có thứ gì đó dính dính ở trên đùi, đồ vật cương nóng hăng hái dán vào hắn, Thẩm Yến cảm thấy không thoải mái, hắn xê dịch sang bên cạnh, nam sinh kế bên lại lập tức dịch theo, vật kia lại dán ở trên đùi lần nữa.

Thẩm Yến thối đến thối lui liền lăn kịch vào góc tường, lưng dán sát lên mặt tường đất, hắn không còn đường nào có thể trốn tiếp, chỉ có thể cáu kỉnh gắt lên, "Anh làm gì vậy?”

Giọng điệu không cao hứng kia nghe sao mềm nhũn, cảm giác làm nũng rất giống nhau, Giang Hoài nghe đến xao động, hô hấp của hắn nặng nề, một bên kéo bàn tay mềm mại của Thẩm Yến đặt lên trên côn ŧᏂịŧ mình, một bên khàn đặc nói, "Bảo bối, đến, giúp ca ca."