Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 3 - Chương 7

Trong những người sống sót, tất cả đều đề cử người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, ăn mặc tương đối gợi cảm tiến lên thương lượng.

Người phụ nữ là thành phần tri thức, tuy chưa kết hôn nhưng trước ngày tận thế cũng đã từng hẹn hò không ít lần, bởi vậy cô ta vừa có chất giọng ngọt ngào của thiếu nữ, vừa có sự quyến rũ của phụ nữ đã có chồng.

Mặc dù lớp trang điểm trên mặt có chút đậm, quần áo trên người bẩn thỉu, nhưng cô ta có nền tảng tốt, dáng người tốt, vẫn tương đối tự tin.

Vả lại, cho dù đám người này không tiến cử, cô ta cũng dự định câu dẫn một trong hai người bọn hắn, dị năng giả quá lợi hại, dù theo ai tương lai đều có bảo đảm.

Người phụ nữ sửa sang lại mái tóc rối bù, chỉnh qua quần áo một chút, lắc lư bước về phía ba người ở gần cửa.

"Chào mọi người." Đứng ở trước mặt ba người, người phụ nữ thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của hai đối tượng đang nhắm tới, trái tim đập nhanh, cuối cùng đặt mục tiêu trên người có phong thái ôn nhu nhã nhặn, cô ta cảm thấy Tư Trạch Nguyệt tương đối dễ nói chuyện, vì vậy dịu dàng mở miệng, đôi mắt tràn đầy mị ý.

Nhưng làm ra bộ dáng câu người kia, rõ ràng là cho người mù xem, ruốt cuộc, hai người họ đều chỉ coi trọng bé mèo con mang theo móng vuốt sắc bén trước mặt.

Nhìn người phụ nữ không tự mình hiểu lấy, còn làm ra hành động quyến rũ người khác, Giang Nhẫn cảm thấy ê răng, nhanh chóng tránh ánh mắt. Tư Trạch Nguyệt thì vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu, lịch sự mở miệng, "Cô này, xin hỏi có chuyện gì không?"

Nhịp tim của người phụ nữ đập càng dữ dội hơn, cô ta đỏ mặt, xấu hổ nói, "Chúng tôi... Chúng tôi đang ở... có một căn cứ gần đây, rất an toàn... Các anh cũng đi cùng chúng tôi đi..."

Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn lập tức hiểu đám người này đang đánh chủ ý gì, vốn định cự tuyệt, bọn họ tới đây cũng không phải vì dẫn theo một đám cản trở, đặc biệt đám người này còn là bạch nhãn lang.

Bất quá, nghĩ đến con thỏ nhỏ mà mình nhìn trúng, Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn liếc mắt nhìn nhau, lập tức đưa ra lựa chọn.

Giang Nhẫn vươn cánh tay ôm lấy bả vai Thẩm Yến đang muốn né tránh hắn, kéo người vào trong lòng mình, cúi đầu, hơi thở nóng rực phun vào vành tai tang thi nhỏ: "Bảo bối, em muốn đi cùng không?"

Lỗ tai nhạy cảm bị hơi nóng thổi đến run rẩy hai lần, cậu run lên, muốn đẩy Giang Nhẫn ra: "Tôi...”

Mặc dù là Tang thi, nhưng cậu cũng biết bản thân rất dị loại, không giống với các Tang thi khác, không bị máu thịt của những người sống sót vô thức hấp dẫn, cậu ngoại trừ cần dùng tinh hạch để lấp đầy dạ dày thì cũng chẳng khác gì đám người còn sống sót.

Thẩm Yến chỉ có thể hòa lẫn với những người sống sót như một người bình thường, cậu không muốn cô đơn, nhưng rõ ràng lại cảm thấy hai nam nhân này có gì đó không thích hợp, ánh mắt nhìn mình như muốn ăn thịt vậy.

Chẳng lẽ đang hoài nghi thân phận tang thi của mình?

Tiểu bạch thỏ đơn thuần không hề hay biết, cái gọi là ăn của hai dị năng giả và ăn kia không phải cùng một chuyện.

Cậu không khỏi rùng mình, muốn cự tuyệt, lại sợ biểu hiện của mình quá mức rõ ràng sẽ bị phát hiện, cũng chỉ có thể gật đầu.

Có ba người Thẩm Yến, Giang Nhẫn và Tư Trạch Nguyệt hợp tác, một đám người trở lại cứ điểm gara ngầm của bọn họ.

Cửa lớn gara ngầm được khóa lại bằng xiềng xích và ổ khóa to bản, ô tô chặn ở ba lối vào thang máy, đồng thời cũng ngăn chặn tang thi trên các tòa nhà cao tầng.

Tuy nhiên, tầng hầm để xe không thiếu nước, mỗi lối vào thang máy sẽ có hai tầng hầm, tầng hầm này trước đây được cho thuê và chuyển đổi thành tiệm mạt chược, có cả nước và nhà vệ sinh.

Trong ga ra vẫn còn những người sống sót khác, có rất nhiều người, họ lập ra từng nhóm ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, người sống sót không đi chờ tìm người tìm kiếm đồ ăn trở về chia đồ ăn, thấy bọn họ cầm nhiều đồ ăn như vậy thì cực kì kích động, sau đó lại nghe giới thiệu chuyện Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn là dị năng giả.

Sắc trời càng ngày càng tối, ga ra ngầm dần dần an tĩnh lại, mọi người ăn uống no nê thì buồn ngủ, đang rúc vào một chỗ định ngủ.

Có người phá cửa sổ xe để ngủ trong xe, có người trực tiếp ngủ trên mặt đất ga ra, còn có người chạy tới quán mạt chược ngủ.

Thẩm Yến chờ sau khi tất cả mọi người ngủ say, cậu từ trong góc chậm rãi đứng lên, nghe tiếng hít thở đều đều của những người sống sót, lặng lẽ đi ra ngoài ga ra.

Tuy rằng cậu đã đoán được thân phận của mình có thể bị nghi ngờ, nhưng khả năng còn chưa có bằng chứng, cậu phải nhân cơ hội này chuồn nhanh.

Ngay lúc Thẩm Yến bước ra ngoài, một sợi dây leo màu xanh sẫm to bằng ngón cái cũng lắc lư di chuyển theo bóng lưng của cậu, vì thế, hai người được những người sống sót cố ý dành ra một phòng mạt chược để cho bọn họ ngủ cũng lặng lẽ rời đi, nhìn bóng lưng tiểu tang thi đi xa, có thứ gì đó đen tối đang lặng lẽ dâng trào trong đêm.