Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 3 - Chương 6

Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn kinh ngạc nhìn về phía thỏ nhỏ lộ ra răng nanh, bộ dáng nhe răng trợn mắt kia hệt như lúc trước gϊếŧ tang thi, có điều, hốc mắt đỏ lên cùng hơi nước trong đôi mắt ấy hơi mâu thuẫn, càng hấp dẫn người ta hơn......

Cảm nhận được ánh mắt của hai người, Thẩm Yến quay đầu nhìn sang, nở một nụ cười sáng lạn với bọn họ.

Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ dưới đũng quần rằn ri căng ra một vòng, nóng hổi dán vào bụng, ánh mắt cả hai tối sầm lại.

"Em nói không sai, vị này... anh bạn, em tên gì?" Tư Trạch Nguyệt cố nén dục hỏa, vươn tay, thanh âm có chút khàn khàn, giọng nói mang theo ý cười, "Tôi tên Tư Trạch Nguyệt, dị năng thực vật."

“Tôi tên Giang Nhẫn, là dị năng hệ hỏa." Giang Nhẫn lấy từ trong túi ra một gói giấy, rút ra một tờ lau máu dính trên mu bàn tay mình, thanh âm lười biếng.

Ánh mắt Thẩm Yến sáng lên, cậu nắm lấy tay Tư Trạch Nguyệt, đôi mắt trong veo tròn xoe, cánh môi hồng xinh đẹp khép lại, tràn đầy vẻ thán phục và sùng bái, "Các anh thật lợi hại, tôi tên Thẩm Yến, là..." Nói đến đây, cậu dừng một chút, vẻ mặt ảm đạm, ấp úng nói, "Tôi là dị năng hệ trị liệu."

Hệ trị liệu?

Tư Trạch Nguyệt nhếch môi, nhớ tới chuyện vừa rồi, đám tang thi bên ngoài điên cuồng đυ.ng vào cửa kính vậy mà đã rất nhanh tản ra, hắn vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mịn của thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay ấy hai lần, ánh mắt hơi sâu, "Vậy chẳng phải là......" Chẳng phải là mặc kệ bị thao thế nào, đều có thể rất nhanh khỏe lại?

Thẩm Yến cảm giác được động tác trên ngón tay Tư Trạch Nguyệt, vừa ngứa vừa tê, cứ cảm thấy không thích hợp lắm, cậu bối rối liếc qua Tư Trạch Nguyệt, đối diện với khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của nam nhân, lắc lắc đầu, cảm thấy mình hình như suy nghĩ quá nhiều.

Giang Nhẫn ở bên cạnh bắt gặp dáng vẻ mờ mịt đáng yêu này của thiếu niên, trong lòng khẽ động, hắn ném khăn giấy trên tay xuống, khóe môi nhếch nhẹ, cúi người nhìn vào đôi con ngươi hổ phách như mật đường của thiếu niên, giọng nói trầm ấm dịu dàng đầy lưu luyến, thân mật như đang đối đãi với tình nhân, "Bảo bối, dị năng này của em thật sự rất tốt, quả thực chính là sự tồn tại của chúa cứu thế.”

Được hai dị năng giả tuấn mỹ lại ưu tú khích lệ như vậy, Thẩm Yến không khỏi đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Không... không khoa trương như vậy, còn chưa có biện pháp chữa khỏi bệnh biến tang thi.”

Nói đến đây, Thẩm Yến có chút mất mát.

Dáng vẻ thiếu niên giống với một mỹ vị ngon miệng, như thể được sinh ra theo sở thích của hai người, không, phải nói rằng, trước khi bọn họ gặp thiếu niên này, bọn họ căn bản không có sở thích nào cả.

Đáng yêu, không hề giống tang thi, muốn ăn sạch sẽ.

“Không sao, tiểu bảo bối, nói không chừng sau này thăng cấp sẽ có thể chữa khỏi virus tang thi." Giang Nhẫn nhìn bạn tốt nắm tay thiếu niên nửa ngày vẫn không buông ra, hắn nhanh chóng đoạt lại, nắm trong tay vừa nhéo vừa sờ, cử chỉ kia, không hề che giấu.

Thẩm Yến lúc này có ngốc cũng nhận ra hai người này không thích hợp, cậu nhanh chóng rút tay về, cảnh giác lui về phía sau hai bước.

Cùng lúc đó, đám người ở góc siêu thị đã thương lượng xong, định rời khỏi nhân lúc tang thi không ở đây.

Dù sao lúc trước bọn họ đã có một căn cứ ở gara dưới lòng đất, nơi đó rất rộng, có thể ngủ ngon, hơn nữa phòng ngự cũng khá tốt.

Siêu thị mini này nói là siêu thị, kỳ thật chỉ lớn hơn cửa hàng tiện lợi một chút, nếu bên trong vẫn còn đồ ăn thì tốt, nhưng trước đó đã bị người khác cướp đoạt không còn thứ gì, ngay cả một tờ khăn giấy cũng tìm không thấy.

Sau khi đám người thương lượng xong, họ rụt rè nhìn ba người, mặc dù Thẩm Yến là dị năng hệ trị liệu, sẽ không có nhiều tác dụng khi đánh tang thi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chữa trị vết thương, hiện tại cũng không phải là trước ngày tận thế, bị thương là có thể đến bệnh viện, không kịp thời xử lý là có thể nhiễm trùng sưng mủ.

Còn Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn, dị năng của hai người này cường đại như vậy, nếu đi cùng bọn họ thì cũng có thể bảo đảm được an toàn.

Giờ phút này, đám người này tựa như đã quên mất, trước đó, là ai đã nhốt ba bọn họ ở ngoài cửa, suýt chút nữa bị tang thi cắn sống.