Cánh cửa lại lần nữa đóng lại, đám tang thi bị nhốt ở bên ngoài, chúng hung ác đập mạnh vào kính thủy tinh, cửa kính bị đυ.ng đến rầm rầm rung chuyển, như thể một giây sau sẽ lập tức vỡ vụn.
Giang Nhẫn lạnh mặt, không kiên nhẫn quát lên, "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lấy kệ ngăn cửa lại?”
Tất cả những người sống sót lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tay chân luống cuống di chuyển các kệ hàng chặn lại cửa kính, che khuất đi tầm nhìn của họ.
Bên ngoài cửa kính đầy rẫy những tang thi đáng sợ, liên tục "rầm rầm rầm" đập mạnh vào cửa kính, đồng tử của những người sống sót co rút mạnh, trái tim kịch liệt nhảy lên, cùng rúc vào nhau như thể sắp rơi nước mắt.
Thấy vậy, Thẩm Yến bèn âm thầm ra lệnh cho đám tang thi rời đi.
Sau khi rời khỏi trường học, Thẩm Yến đã tiêu diệt một số tang thi và phát hiện ra tinh hạch, trong tiểu thuyết, những tinh hạch này có thể dùng cho dị năng giả thăng cấp và bổ sung dị năng, tang thi cấp cao cũng sẽ săn gϊếŧ dị năng giả để cướp lấy tang thi dị năng giả hoặc là ăn tinh hạch trong thân thể tang thi cấp thấp hơn mình.
Bản thân ngoại trừ mang dị năng chữa lành, Thẩm Yến còn có năng lực điều khiển tâm trí, hiện tại cậu đã ở cấp ba nên có thể điều khiển những tang thi cấp một và cấp hai ở bên ngoài.
Khi đám tang thi dần dần tản đi, bên ngoài liền trở về yên tĩnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Giang Nhẫn đột nhiên nhìn những người sống sót.
Những người bị tầm mắt của hắn đảo qua đều lần lượt co rúm lại, họ tràn ngập sợ hãi, nhất là những người sống sót dám chủ trương không mở cửa, hận không thể có một cái lỗ trên mặt đất để trốn đi.
"Ha!" Giang Nhẫn cười khẽ, giọng nói từ tính tràn đầy châm chọc, âm điệu lại nhẹ nhàng đến mức khiến những người sống sót ở đây phải rùng mình.
Giang Nhẫn sải bước đi về phía những người sống sót, kéo người đàn ông trung niên đang trốn ở phía sau ra.
"Cậu... Cậu muốn... làm... làm gì…” Người đàn ông trung niên bị túm cổ áo, nhìn khuôn mặt ngang ngược tà ác kia, gã run rẩy như một con chim cút, kinh hãi nhìn hắn, giọng nói cũng run theo.
"Ông là người khi nãy nói với lão tử, tang thi sẽ tiến vào, hửm?" Giang Nhẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên, gã không dám nhìn Giang Nhẫn: "Tôi, tôi, tôi... A!!!”
Trước khi nói xong, Giang Nhẫn đã đấm một đấm lên mặt người đàn ông trung niên, khiến gã ta đau đớn hét lên.
Tư Trạch Nguyệt khẽ cau mày, hắn vận chuyển dị năng trong cơ thể, dây leo màu xanh sẫm lại xuất hiện. Ở trước mặt mọi người, nó càng lúc càng lớn lên, giống như một ống trụ dày, nhanh chóng nhét vào trong miệng người đàn ông trung niên, chặn lại thanh âm của gã.
Giang Nhẫn lạnh mặt, hung hăng ném con ngươi từ trong hốc mắt xuống đất, liên tục đấm vào mặt người đàn ông trung niên, cho đến khi hàm răng của gã trộn lẫn với máu bay ra ngoài, Giang Nhẫn mới buông tay ra, ném gã xuống đất như một con chó chết.
Nhìn dáng vẻ hấp hối của người đàn ông trung niên, có người nhịn không được nhỏ giọng oán trách, "Cũng tàn nhẫn quá đi, lúc đó, ở trong tình huống như vậy, nào ai dám mở cửa."
Ngay khi lời này được thốt ra, những người khác tựa hồ càng thêm bạo dạn, tất cả bọn họ đều lần lượt buộc tội, "Chúng tôi đều là những người bình thường, chúng tôi chắc chắn sẽ sợ hãi."
“Đúng vậy, các người là dị nặng giả, còn lợi hại như vậy, tại sao không đi tìm nơi khác, một chút đồng tình cũng không có.”
Sắc mặt Giang Nhẫn càng ngày càng khó coi, nụ cười trên khóe miệng Tư Trạch Nguyệt ở bên cạnh cũng dần dần thu lại, hắn chậm rãi cắt đứt dây leo rút ra khỏi miệng người đàn ông trung niên, trên người tản ra hàn ý.
Mặc dù Thẩm Yến bị hành động của Giang Nhẫn làm cho kinh ngạc, nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy sao cả, dù sao người đàn ông trung niên kia cũng quá đáng ghét, đây quả thực là gϊếŧ người.
Khi nghe thấy những lời buộc tội của những người khác, khuôn mặt non nớt dính đầy máu với bụi bặm phồng lên, cậu có chút tức giận nói, "Cho dù là dị năng giả thì nhiều tang thi như vậy cũng đâu thể gϊếŧ hết, chưa kể bọn họ cũng vì cứu chúng ta mới ra tay, các người thật quá đáng, bạch nhãn lang!"