"Bất quá là tang thi, sẽ gẫy răng đấy.” Ánh mắt Tư Trạch Nguyệt hơi tối, hắn cười nhẹ, ngón tay động đậy, dây leo dày bằng ngón tay có màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện từ không trung, giống như một con rắn, lang thang giữa đám tang thi cách đó không xa. Đến nơi, những tang thi kia bị quấn rối vào nhau rồi trực tiếp nổ tung, trong nháy mắt đó, huyết khí ngút trời, phương thức thập phần máu tanh này hoàn toàn trái ngược với vẻ ưu nhã quý tộc của hắn.
Khóe miệng Giang Nhẫn ngậm điếu thuốc, thờ ơ búng búng ngón tay, ngọn lửa trắng xanh nhanh chóng quét qua lòng bàn tay, tránh đi những người sống sót, hóa thành vô số ngọn lửa nhỏ như hạt đậu nành, bắn vào cổ tang thi, trong chốc lát, tang thi đang đuổi về phía trước đột nhiên bị thiêu thành tro bụi, hắn cười nhẹ một tiếng, "Có dây leo của ngươi rồi còn lo bị gãy răng sao?"
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không giống như đang ở trong tận thế, mà như thể đang tham dự một bữa tiệc tối nào đó, trông cực kì nhàn hạ, và người mà bọn họ đang nói đến tại thời điểm không biết gì, cậu đã bị coi là con mồi không thể thoát khỏi bọn họ.
Những người sống sót đang chạy trốn chợt nhận ra động tĩnh, ánh mắt sáng lên, bọn họ tuyệt vọng chạy về phía hai nam nhân.
"Cứu mạng."
"Nhanh giúp chúng tôi."
"Mau ra tay đi!"
Nghe tiếng gào thét ầm ĩ cùng những lời nói như thể đương nhiên của đám người kia, một trong số đó điều khiển dây leo, người còn lại thì điều khiển ngọn lửa để tiếp tục đối phó với lũ tang thi, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
"Ngu xuẩn.” Nhìn những người sống sót vì la hét mà đánh thức tang thi ở những nơi khác, Giang Nhẫn mắng khẽ một câu.
Đôi con ngươi của Tư Trạch Nguyệt dưới kính gọng vàng đen như mực, lạnh lẽo như nước hồ băng, hai tay di chuyển nhanh hơn, tách ra thành nhiều mảnh, một số bay xa để ngăn chặn những tang thi đang từ xa đuổi tới.
Đây là một chiếc xe việt dã đã được cải tiến, cho dù nó rất lớn, nhưng cũng không thể chứa được hơn chục người còn sống, Thẩm Yến vừa thở dốc, vừa chỉ vào một siêu thị mini đang mở hé cửa ở bên cạnh hai người, "Đến đó."
Xuyên thấu cửa kính, cậu có thể nhìn thấy những tang thi lang thang bên trong, nhưng so với các cửa hàng khác có cửa mở bên ngoài, mấy tang thi lẻ tẻ như vậy thì rất dễ dàng tiêu diệt.
Những người sống sót nhìn lướt qua rồi nhanh chóng chạy về phía siêu thị mini, bỏ lại Tư Trạch Nguyệt và Giang Nhẫn đối phó với lũ tang thi đang đuổi theo, không ai sẵn lòng dừng lại.
Giang Nhẫn suýt chút nữa bị chọc đến bật cười, "Thật con mẹ nó bạch nhãn lang."
Càng ngày càng có nhiều tang thi, cho dù hai người bọn họ có năng lực đặc biệt thì trong một thời gian cũng không thể gϊếŧ hết tang thi, cho nên chỉ có thể vừa gϊếŧ tang thi vừa rút lui đến siêu thị mini.
Duy chỉ có thiếu niên mà bọn hắn cảm thấy rất thú vị là thực sự dừng lại, trong tay cậu cầm một chiếc rìu chữa cháy cồng kềnh, trông cực kỳ không phù hợp với hình dáng cơ thể, cậu ra sức chém gϊếŧ những tang thi xung quanh.
Như đang chặt dưa hấu, đầu của lũ tang thi trực tiếp bị chặt đứt, lộc cộc lăn xuống đất, máu gần như biến thành màu đen bắn ra tung tóe, vô số bắn lên quần áo bẩn thỉu và khuôn mặt bụi bặm của cậu.
Chờ ba người bọn họ rút lui về phía sau và gϊếŧ chết lũ tang thi, lúc chạm đến trước cửa siêu thị mini, họ đẩy cửa ra, lại phát hiện cánh cửa đã bị chặn từ bên trong.
"Mở cửa!" Giang Nhẫn tức giận đập mạnh cánh cửa và hét lớn.
Tang thi đuổi theo càng ngày càng gần, những người sống sót trong siêu thị mini run lẩy bẩy, vẻ mặt đầy sợ hãi, chống cửa không dám mở ra.
"Không được, tang thi sẽ đi vào."
Mặc dù không nghe rõ người bên trong đang nói cái gì, nhưng đại khái cậu cũng biết, trên trán Giang Nhẫn nổi lên gân xanh, mặt mày mang theo vài phần lệ khí cùng tà ác, sau đó hắn cười nhạt, "Tìm chết..."
Những người sống sót bên trong cánh cửa bối rối và hơi sợ hãi, co rúm lại suy nghĩ có nên mở hay vẫn tiếp tục đóng cửa.
Ngay lúc Giang Nhẫn định ra tay, Thẩm Yến đang chém gϊếŧ tang thi ở bên cạnh đột nhiên giơ rìu chữa cháy dính đầy máu trong tay lên, cậu chém vào cửa kính để đe dọa, hai má phồng lên, có chút tức giận nói, "Mở hay không mở?!"
Mặc dù cửa kính rất dày, nhưng rìu chữa cháy cũng rất sắc bén, phỏng chừng không đến vài nhát cửa kính liền vỡ vụn, lũ tang thi sẽ tràn vào, bọn họ cũng triệt để xong đời.
Dưới sự uy hϊếp như vậy, những người sống sót bên trong không dám chậm trễ, nhanh chóng mở cửa cho ba người bọn họ đi vào.