“Aizz, tớ nói cho mấy cậu nghe chuyện này, tối hôm qua Lạc Đồng lại không về phòng ngủ, sáng sớm hôm nay mới trở về lấy sách. Tớ còn thấy hai chân cậu ấy cứ run lẩy bẩy, trên cổ còn có một dấu hôn. Tối hôm qua cậu ấy làm gì, không cần tớ nói thẳng ha……”
Nữ sinh đó như phát hiện được bí mật gì đáng khoe lắm, sau khi nói xong đôi mắt đắc ý nheo lại.
Một nam sinh gần đó nghe được thì ghen tị nói: “Không nghe nói cô ta cùng nam sinh nào trong trường quen nhau, bình thường cô ta lẳиɠ ɭơ như vậy, ngực cũng lớn, chắc chắn là bị tên nhà giàu nào đó bao dưỡng.”
Một nam sinh khác chen vào nói: “Đúng rồi, tuần trước và hôm qua, đều nhìn thấy cô ta lên một chiếc siêu xe, hai lần đều khác nhau.”
Nữ sinh nhắc tới Lạc Đồng đầu tiên nhiều chuyện lặp lại lần nữa: “Không phải chứ? Bao dưỡng? Khó trách cậy ấy toàn mặc hàng hiệu.”
Trên bục giảng, Từ Mộc Vũ trông như đang nghiêm túc xem giáo án, nhưng thật sự khi bọn họ nhắc tới Lạc Đồng đã dựng lỗ tai lên nghe.
Mấy người đó cách bục giảng rất gần, hơn nữa còn như sợ người khác không nghe thấy bọn họ nói nên rất huyên náo ồn ào, mỗi một chữ Từ Mộc Vũ đều nghe thật rõ.
Cô rất muốn mắng bọn họ. Cô không biết, cũng không hiểu, vì sao luôn có người thích mang ác ý phỏng đoán người khác. Rõ ràng đều là mấy đứa trẻ đang đi học, vì sao tư tưởng đã dơ bẩn như vậy chứ?
Cô muốn nói cho bọn họ biết, tối hôm qua Lạc Đồng ở bên cạnh mình.
Đồ hiệu em mặc do có lễ hội cô mới mua cho em, cái gọi là siêu xe, là bởi vì cô không yên tâm, tự mình gọi xe chuyên dụng cho Lạc Đồng.
Cô rất muốn nói ra những lời này, lại không thể. Bởi vì như vậy không những không giúp được Lạc Đồng, còn sẽ làm hai người đều bị phê bình. Bởi vì cô là giảng viên của em.
Lạc Đồng vừa tan học đã đi ra ngoài, Từ Mộc Vũ nhìn thấy hình như em có rút hai tờ giấy, hẳn là đi WC. Yên lặng căm tức nhìn mấy học sinh đang khua môi múa mép đó xong, Từ Mộc Vũ dời tầm mắt đến cửa, Lạc Đồng vừa lúc đi WC trở về.
Từ Mộc Vũ ngồi ở vị trí rất dễ quan sát, Lạc Đồng vừa vào cửa lập tức phát hiện cô đang nhìn mình, trong ánh mắt mang theo đau lòng mà em xem không hiểu. Em không biết Từ Mộc Vũ bị gì, nhưng em biết, bây giờ giả vờ đáng thương với Từ Mộc Vũ nhất định là tốt.
Lạc Đồng từ thắc mắc chuyển thành đau lòng, khổ sở, thậm chí hốc mắt còn hơi đỏ lên, không chút sơ hở. Từ Mộc Vũ nhìn vào mắt em, đau lòng đến nỗi nhíu mày lại.
Nhìn nhau như vậy liên tục đến tiếng chuông vào học vang lên.
Từ Mộc Vũ bị bắt dời tầm mắt chỗ khác, còn ánh mắt của Lạc Đồng vẫn đặt trên người cô.
Hôm nay, Từ Mộc Vũ mặc cái đầm mà Lạc Đồng tặng cô, đầm trắng tinh không một nếp gấp, mái tóc đẹp xõa trên lưng, trông càng đen nhánh phiêu dật. Tay cầm phấn viết bảng xương tay thật rõ ràng, viết xuống nét chữ thần thái thanh tú mỹ lệ. Mà những thứ đó chỉ là một bộ phận ưu điểm nhỏ của cô, khuôn mặt dịu dàng cùng khí chất ưu nhã mới là linh hồn của cô.
Buồn ngủ quá, trong mắt em, lúc này Từ Mộc Vũ giống tiên nữ lại quơ quơ trước mặt mình, Lạc Đồng chỉ cảm thấy hai mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng, Từ Mộc Vũ biến mất trong hắc ám.
Trên bục giảng Từ Mộc Vũ tất nhiên chú ý tới hành động của Lạc Đồng, vào học không bao lâu em bắt đầu mơ màng sắp ngủ, cuối cùng trực tiếp nhắm mắt bò trên bàn.
Trước đến nay, trong tiết học của cô Lạc Đồng luôn tinh thần sáng láng, thậm chí còn thường xuyên dùng mắt lén đùa giỡn cô, khi mình cố ý làm khó em ấy, lúc hỏi mấy câu thì em ấy vẫn luôn có thể trả lời trôi chảy. Một Lạc Đồng như vậy, thế mà hôm nay lại ngủ trong tiết của cô.
Nháy mắt Từ Mộc Vũ thấy tự trách, chẳng lẽ thật sự do tối hôm qua mình lăn lộn em ấy quá mệt sao? Lúc nãy cô có nhìn kỹ lại, trên cổ Lạc Đồng không phải dấu hôn, mà là vết muỗi đốt. Tuy rằng trước đó cô chú ý không để lại dấu vết trên người Lạc Đồng, nhưng sau này cô càng phải chú ý hơn nữa, cô không muốn lại hại Lạc Đồng trở thành tâm điểm để người khác nói ra nói vào.
Cuối cùng tiết học buổi trưa đã kết thúc, Từ Mộc Vũ đem giáo án về văn phòng, ở khúc quanh bãi đỗ xe thấy được Lạc Đồng. Em thường xuyên ở chỗ này chờ cô.
Ngủ hết một tiết, hiện tại thoạt nhìn Lạc Đồng rất có tinh thần. Nhìn thấy Từ Mộc Vũ, em lập tức đi tới, khóe miệng cong cong khiến Từ Mộc Vũ không nỡ từ chối: “Cô, em muốn ăn cá cô làm.”
Nếu là ngày thường, Từ Mộc Vũ có khả năng sẽ do dự một chút, hôm nay cô lại lập tức đồng ý: “Lên xe.”
Lạc Đồng hôm nay rất ngoan rất nghe lời, nghe lời đến nỗi Từ Mộc Vũ thích dạy bảo người không có lý do gì để giáo dục em. Cô nấu cơm, Lạc Đồng sẽ ở phòng bếp làm trợ thủ, cô bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó. Lạc Đồng ngoan ngoãn như vậy khiến Từ Mộc Vũ càng đau lòng.
Cô gái tốt như vậy, không nên trở thành đề tài gièm pha của ai.