Tống Tử Thược hôn mê mất nửa ngày, khi tỉnh lại đã là buổi đêm.
Nàng mơ màng thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng rất rộng. Ánh sáng bên trong chỉ được phát ra từ một chiếc đèn l*иg nhỏ đặt nơi góc phòng, không gian thiếu ánh sáng có chút mờ ảo.
Một nơi xa lạ, ngoài chiếc giường nàng đang nằm cùng chiếc đèn leo lắt kia thì hoàn toàn trống trải. Tiết trời đầu đông lại khiến căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Tống Tử Thược nhìn quanh liền cảm thấy bất an. Nàng hơi cử động người một chút, một cơn đau nhức truyền đến khiến nàng rên khẽ, cắn chặt môi. Cơn đau cũng giúp nàng thanh tỉnh hơn không ít.
Sau một lúc nằm im làm quen với đau đớn, Tống Tử Thược mới cố gắng nhoài người ngồi dậy.
Lúc này nàng mới phát giác được trên người không còn cảm giác nhớp nháp, bẩn thỉu của mấy ngày trước. Hiển nhiên đã được lau rửa, lại thay cho nàng một bộ trang phục sạch sẽ bằng lụa mỏng, vừa nhẹ nhàng lại thoải mái.
Các vết thương trên người cũng đã được xử lý tốt.
Cảm giác thoải mái đã lâu mới có này khiến nàng đột nhiên có chút an tâm.
Đang lúc Tống Tử Thược nghĩ tới, có phải Trịnh Tô đã cứu được mình rồi hay không, thì bên ngoài một bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tống Tử Thược có chút giật mình, khi nàng vừa quay đầu nhìn lại liền sững sờ chết lặng.
Bước vào là một nam tử mặt mày tuấn lãng, khí chất phi phàm. Trên người hắn tỏa ra một vẻ lạnh lùng cùng khắc nghiệt. Cả người hắn được bao bằng một bộ gấm đen khiến khí chất của hắn càng thêm âm u.
Hắn nhìn về phía chiếc giường, thấy người trên đó đã tỉnh liền có vẻ ngạc nhiên nhướng mày. Sau đó sải từng bước dài tiến đến, chỉ vài bước chân đã tới nơi.
Nam tử này lại là Quan Thiên Hữu, người mà Tống Tử Thược không muốn nhìn thấy nhất, cũng căm hận nhất.
Vẻ mặt của Tống Tử Thược lúc này không biết là đang sợ hãi hay tức giận. Chỉ thấy đôi mày liễu cau lại, cùng hàng mi đang run rẩy, hai tay nắm chặt cổ áo. Quan Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt đang quay đi của mặt nàng, cười nhếch miệng.
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân như một con sói hung ác đang vờn một con mồi nhỏ bé yếu đuối. Nghĩ vậy hắn lại tiến gần thêm một bước. Sau đó nói ra một câu khiến Tống Tử Thược gần như sụp đổ.
- Trịnh Tô đã bán nàng cho ta để đổi lấy một lần nữa vinh quang cho Trịnh gia. Tống Tử Thược nàng thấy sao?
Từng câu từng chữ hắn phát ra như lưỡi dao khoét vào lòng Tống Tử Thược. Đôi môi nàng run rẩy, hai mắt xinh đẹp tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngả ngớn của Quan Thiên Hữu.
Hắn ta lại càng có vẻ đắc ý.
- Ánh mắt của Minh đế cũng thật không tốt nhỉ. Vậy mới chọn cho đích nữ của ông ta một phò mã như Trịnh Tô.
Dừng lại một chút, đôi mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Tống Tử Thược, hắn cảm nhận được lúc này nàng đang rất tức giận. Hai người đối mặt, Quan Thiên Hữu bật cười tà ác.
- Không cần nhìn ta như vậy, là phụ hoàng nàng có ánh mắt không tốt, là Trịnh Tô phụ nàng không phải ta. Còn nữa, tiểu đệ của nàng còn ở trong tay ta, muốn hắn được sống thì nàng nên ngoan ngoãn ở cạnh ta, đệ nhất mỹ nhân Thương quốc sao? Ta cũng muốn có.
Vừa nói nam tử càng tiến sát hơn vào người nữ tử trên giường. Mùi hương từ thiếu nữ tỏa ra, nơi yết hầu Quan Thiên Hữu đột nhiên cử động.
Tống Tử Thược lúc thật sự tức giận, tới mức ngực phập phồng lên xuống, hai tay đã nắm chặt thành quyền.
Nàng rất muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại không thể bật ra được một chữ. Hơi thở cũng như bị ai đó rút sạch, tâm đau đớn.
Nàng như quên hết sợ hãi mà dùng sức đánh mạnh liên tiếp vào ngực Quan Thiên Hữu.
Với một kẻ cường tráng như hắn thì chút võ này của Tống Tử Thược chỉ như gãi ngứa. Hắn cứ thế để mặc nàng đánh, được một lúc hắn bắt lấy đôi tay ngọc ngà của nàng mà mơn trớn. Bàn tay thô ráp vì quanh năm dùng đao kiếm của hắn sờ lên làn da mịn màng của Tống Tử Thược, khiến nàng càng thêm chán ghét. Nàng dùng sức đẩy hắn ra.
Lần này có vẻ như Quan Thiên Hữu đã tức giận, hắn dùng tay còn lại bóp lấy cằm của nàng, bắt nàng ngẩng lên đối diện hắn.
Khoảng cách quá gần, hắn nhìn đôi môi phớt hồng mọng nước của nàng nhịn không được liền hôn xuống.
Tống Tử Thược vùng vẫy, nhưng sức phản kháng của nàng không có tác dụng. Đến khi Quan Thiên Hữu nếm được vị mặn của nước mắt, cùng mùi tanh ngọt của máu hắn mới chịu buông nàng ra.
Nhìn đôi môi bị cắn tới bật máu, đỏ mọng ướŧ áŧ kia khiến hai mắt hắn tối lại. Tay hắn buông cằm nàng ra quay người đi.
- Tuy rằng chỉ là một người câm, nhưng vốn ta cũng không thích kẻ lắm lời. Làm một mỹ nhân tĩnh lặng cạnh ta, đổi lấy mạng của đệ đệ nàng thì thế nào? Yên tâm khi nào ta chơi chán sẽ thả người.
Tống Tử Thược lúc này lệ đã rơi đầy mặt. Tức giận, nhục nhã lại bất lực.
Đúng vậy nàng là một công chúa bị câm. Từ khi tám tuổi, sau khi trải qua một cơn bạo bệnh nàng đã không thể nói chuyện được nữa. Ông trời cho nàng một nhan sắc khuynh thành, nhưng cũng lấy đi của nàng giọng nói.
Quan Thiên Hữu nói xong, hắn nghe được tiếng nức nở sau lưng, lại không nhịn được quay người liếc nhìn khuôn mặt của mỹ nhân trước mắt. Đối diện với hắn là từng giọt lệ rơi ra từ khóe mắt Tống Tử Thược. Giọt này nối tiếp giọt kia, giống như nàng đang phải chịu đựng sự đau đớn cùng khổ sở triền miên không dứt.
Hai mắt hắn nheo lại, bỗng nhiên thấy không còn ý nghĩa. Trong lòng dâng lên một nỗi bực bội khó chịu.
- Muốn Tống Tử Đình sống hay chết đều do người làm tỷ tỷ là nàng. Ngày mai ta sẽ tới lấy câu trả lời.
Hắn bỏ lại một câu rồi quay người trực tiếp rời khỏi.