Pháo Hôi Ta Thật Sự Không Muốn Dây Dưa Với Vai Chính

Chương 3.1

Đường Mặc ôm Mạnh Trừng đi vào một gian phòng xép, bên cạnh giường có một ngọn đèn màu cam.

Anh đặt Mạnh Trừng lên chiếc giường rộng rãi mềm mại, động tác chậm rãi cẩn thận nhẹ nhàng, sau đó đưa tay cởi nút áo Mạnh Trừng.

“Đừng, không được.” Mạnh Trừng ôm ngực, ánh mắt kinh hoàng, chân quơ loạn trên giường, liên tục trốn về phía sau, khăn trải giường cũng bị dãy đến nhăn dúm dó.

“Đừng sợ, tôi chỉ muốn xem vết thương của em thôi.” Người đàn ông nhíu chặt mày, mặt đầy lo âu.

“Tôi…” Mạnh Trừng đỏ mặt: “Thân thể tôi chưa bị ai nhìn bao giờ nên…”

Vẻ mặt cậu ngây thơ, thái độ vô tội một bộ lo lắng bị xâm phạm, vốn dĩ tâm tư Đường Mặc vẫn trong sáng, nghe thiếu niên nói là biết bị hiểu lầm, ánh mắt tối sầm lại, nhìn về phía chỗ thiếu niên đang che kín.

“Đều là đàn ông, sợ cái gì?”

Mạnh Trừng đỏ mặt, ôm ngực: “Xin lỗi, tuy rằng tôi là vị hôn thê của anh, dù sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày chúng ta phải…ngủ chung, chỉ là hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta. Mọi chuyện quá đột ngột, tôi không tiếp thu được.”

Mảng đỏ nhàn nhạt dần lan đến cần cổ, ngay cả dái tai cũng phấn nộn, một bộ dáng hồn nhiên cấm dục.

Lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, như một ngón tay mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trái tim, tạo ra từng gợn sóng, quét qua toàn thân, tê dại như bị một dòng điện nhỏ chạy qua.

Vừa nghĩ tới vị hôn thê ngây thơ thuần khiết này, mỗi một bộ phận đều chỉ thuộc về hắn, Đường Mặc vui đến mở cờ trong bụng.

Nháy mắt lục phủ ngũ tạng tràn ngập cảm xúc ấm áp, ngày càng nhiều hơn, sắp không chịu nổi.

Anh duỗi tay bao lấy mu bàn tay nhu nhược như không xương của thiếu niên, kích động mà vuốt ve…đồ vật thuộc về anh.

Càng sờ càng miệng khô lưỡi khô, muốn làm thêm chút gì đó.

“Anh Đường, có thể giúp tôi lấy thuốc không, tôi tự mình có thể bôi…” Hai hàng mi dài che đi đôi con ngươi màu lưu ly, môi đỏ xinh đẹp thốt ra lời nói, mềm nhẹ mà e lệ, âm thanh rung động lòng người, theo từng nhịp đóng mở mà phun ra hơi thở trong veo.

Đôi môi đỏ tươi kia, mềm mại, giống như cánh hoa hồng, một đoạn lưỡi non nớt hơi mỏng như ẩn như hiện.

Khiến người muốn âu yếm.

Ánh mắt Đường Mặc tối sầm lại, đột nhiên vặn cằm cậu lại, hôn lên đôi môi non nớt.

“Ưm…” Lần đầu tiên bị hôn sâu nên động tác của thiếu niên trúc trắc, khi đầu lưỡi của đối phương thâm nhập vào thì hoảng sợ như chim nhỏ, thân mình không nhịn được mà run rẩy, mỗi cũng run rẩy theo.

Người đàn ông hôn thật sự rất ôn nhu, đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt môi mềm mại, cạy mở hàm răng hơi chặt, giống như nhấm nháp thịt quả, nếm hết bên trong của cậu một lần, lại câu lấy đầu lưỡi mềm dây dưa nửa ngày, quấy loạn ra tiếng nước khiến người mặt đỏ tim đập.

Thiếu niên rất ngọt, sau khi hôn qua, môi răng lưu hương.

Thiếu niên bị hôn hốc mắt phiếm hồng, ngay cả gò má cũng đỏ rực, ánh mắt sáng lấp lánh, thẹn thùng mà tránh né ánh mắt người đàn ông, ôm chặt ngực hơn nữa.

Ngây thơ lại đáng yêu!

“Trừng Trừng, nhìn tôi.” Người đàn ông nắm tay cậu, trịnh trọng nói: “Em giữ gìn mình trong sạch như thế, tôi cảm kích còn không kịp. Tôi kính em yêu em, trước khi kết hôn nhất định sẽ không cưỡng ép em phát sinh quan hệ, nhưng dù gì em cũng là vị hôn thê của tôi, vẫn có chút quyền chỉ thuộc về vị hôn phu.”

“Quyền gì?” Thiếu niên nâng lên đôi mắt lưu ly.

“Ví dụ như hôn em! Hay như…” Đường Mặc nâng tay cậu lên, đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Thế này.”

Dưới ánh đèn, gương mặt của người đàn ông anh tuấn đến lóa mắt, tim Mạnh Trừng đập chậm mấy nhịp, cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Bây giờ tôi có thể kiểm tra vết thương của em chưa?” Vẻ mặt Đường Mặc nghiêm túc.

Đôi môi từng bị hôn sâu hiện lên màu sắc oánh nhuận, trên đó có dính dấu vết của người đàn ông.

Mạnh Trừng ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi dời cánh tay trước ngực đi, nhưng động tác vẫn hơi do dự.

Đường Mặc hít sâu một hơi, cởi cúc áo thiếu niên ra, một ít da thịt trắng nõn như tuyết hiện ra dưới ánh mắt nóng cháy của anh.

Cùng lúc đó, trong bóng tối sau cửa phòng, che giấu Hắc kỵ sĩ Tiêu Tùy. Hắn nhìn xuyên qua khe cửa, nín thở ngưng thần, hầu kết khó nhịn mà di chuyển, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú thân thể thiếu niên từng chút từng chút bị lột ra.