Cổ Lan Cốt hỏi "Đi? Đi đâu?"
Ngay khi đôi mắt của Dư Tẫn sáng lên, anh ta biết rằng ông chủ vẫn còn ghét anh ta, và ông chủ vẫn còn cảm xúc. "Đi thật xa, thật xa, không bao giờ trở lại"
Cổ Lan Cốt. "Tốt lắm, mang theo con mèo đó đi."
Dư Tẫn"…"
Tám người bên đống lửa trại không khỏi phá lên cười, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Dư Tẫn thì cố gắng kìm lại. Nhưng trong lòng họ không khỏi nghĩ, rời đi thật đúng đắn, nếu Cổ Lan Cốt không có tình cảm với Dư Tẫn, anh làm sao có thể quan tâm đến bọn họ.
Dư Tẫn sau đó hờn dỗi một mình, nhưng cảm thấy rằng việc hắn ở trong một góc không phải là việc của Cổ Lan Cốt. Dư Tẫn bực mình một lúc rồi lăn ra ngủ.
Thấy vậy, Cổ Lan Cốt yên lặng nhắm mắt lại, sau đó từ trong não của mình liên tục mô phỏng lại cảnh Thư Thủy Thủy vẫy vẫy móng vuốt béo để chúc mình ngủ ngon. “Chúc ngủ ngon, A Thủy.” Rất nhanh, hắn cũng tiến vào trạng thái ngủ say.
Doanh trại đêm đó rất an toàn, tám người quyết định rời đi phải thừa nhận rằng mặc dù Cổ Lan Cốt chưa bao giờ thể hiện sức mạnh của mình trước mặt họ, nhưng chỉ cần anh ấy ở đó, họ sẽ cảm thấy an toàn.
Ở phía bắc xa xôi, trên một sườn đồi hơi hoang vắng, một con chuột đang chuẩn bị dựng trại. Thư Thủy Thủy đi một ngày với hai con châu chấu, nó tính toán rõ ràng rằng sẽ có một nơi có thời tiết tốt ở phía bắc, nhưng lại thể không tìm thấy nó, thậm chí còn khó nhìn thấy một ngọn cỏ.
Thư Thủy Thủy hy vọng tìm được một nơi có tầm nhìn đẹp để nghỉ ngơi. Nhưng sau một ngày, thảm thực vật ngày càng ít đi, môi trường ngày càng trở nên tồi tệ. Thư Thủy Thủy quay đầu nhỏ trái phải, quan sát tình hình những nơi đi qua, phát hiện tình hình không ổn. Thư Thủy Thủy không biết hoàn cảnh ở những nơi khác trên hành tinh này như thế nào, nhưng nếu mọi thứ đều như thế này, hành tinh này sớm muộn gì cũng trở thành một hành tinh sa mạc.
Lần đầu tiên, con chuột nảy ra ý tưởng cải thiện môi trường và phủ xanh hành tinh. Suy cho cùng, dù là cây phỉ hay châu chấu, đều cần có môi trường tự nhiên ổn định. Muốn sống trên hành tinh này thì không thể để môi trường xấu đi. Thư Thủy Thủy quyết định rằng nó nên viết một kế hoạch phủ xanh môi trường càng sớm càng tốt.
Vì trên hành tinh này có đá năng lượng, nên không sợ thiếu linh lực. Có linh lực thì có thể trồng thêm nhiều loại linh thực khác nhau, không gian linh phủ của Thục Thủy Thủy mặc dù không lớn nhưng hạt giống vẫn có rất nhiều, cũng bao gồm hạt giống của thực vật bình thường trên trái đất và hạt giống của các loại linh thảo mà Thư Bảo đã đưa cho Thư Thủy Thủy.
Tỷ như cây Diêm Bách, tỷ như Nhất Phiến Cửu Cảnh Kim Liên, tỷ như Thượng Nhất Khỏa Hàm Hư Thông Thiên Mộc. Những cây linh thảo này có thể luyện thành linh thảo, chẳng lẽ châu chấu cũng sẽ thành tinh? Châu chấu tinh chế biến sẽ ngon hơn hiện tại? Một con cho thú cưng ăn có đủ không?
Thư Thủy Thủy bước đi một cách nhàn nhã, vỗ bộp bộp cái đầu nhỏ đầy trí tưởng tượng, và các vấn đề khác nhau lần lượt xuất hiện.
Cho đến tận đêm khuya, Thư Thủy Thủy vẫn không tìm được chỗ cắm trại thích hợp, đành phải tạm lánh bên sườn đồi nhỏ này.
Sau khi trói hai con châu chấu lại, Thư Thủy Thủy tìm thấy một hòn đá phẳng ở khu vực khuất gió và định làm một chiếc giường trên đó. Từ Linh Phủ lấy ra cái ổ từ lâu đã thất lạc. Thư Thủy Thủy xoa xoa đôi má phúng phính của mình, sau đó đặt cái tổ lên một phiến đá bằng phẳng, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay bông, định dùng nó làm chăn một lúc. Chăn nhoe và gối nhỏ đã sẵn sàng, nghĩ rằng sẽ có thể có muỗi, nó lấy ra một cái mùng chắn muỗi.
Nếu Thư Bảo ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra rằng màn lưới chắn muỗi hình chiếc ô bằng gạc này được dùng để che rau và trái cây, nhưng đối với Thư Thủy Thủy, nó vừa như một cái mùng.
Sau khi tỉ mỉ sắp xếp tổ ấm của mình, Thư Thủy Thủy chạy xung quanh nhặt những viên đá nhỏ, sau đó sắp xếp những viên đá nhỏ thành hình tròn để làm vách, đồng thời chịu khó nhặt nhánh cây và lá cỏ, một lúc sau một đống lửa được đốt lên.
Ngọn lửa dần dần sáng lên, nhiệt độ tăng cao, nó vươn móng vuốt tới ngọn lửa để sưởi ấm. Thư Thủy Thủy lại nhìn hai con châu chấu, nuốt nước miếng, sau đó kiên quyết quay cái đầu nhỏ của mình lại, nhìn đi chỗ khác.
“Hôm nay Thủy Thủy không muốn ăn châu chấu!” Tự trấn an mình xong, Thư Thủy Thủy lấy ra một củ khoai tây bắt đầu nướng. Đặt khoai tây gần lửa trại, thỉnh thoảng dùng cành cây để lật khoai tây lại.
Rất nhanh, mùi thơm của khoai nướng đã tỏa ra. Khi khoai đã chín, Thư Thủy Thủy nóng lòng dùng móng vuốt nhỏ của mình kéo lên đá cho nguội.
Một lúc sau, trong khi ngọn lửa bập bùng, thấy một con chuột lông màu nâu ấm đang kẹp một củ khoai tây nướng bằng hai chân, đi đến chỗ hai con châu chấu bị buộc dây, ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đang thật thà cắn khoai tây, mỗi lần cắn một cái, lỗ tai nhỏ sẽ khẽ run lên, sau đó lộ ra vẻ hài lòng.
Hai con châu chấu dường như cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, một con vẫy vùng không ngừng, con còn lại quấn trong kén không ngừng khám phá cái râu của nó.
“Khoai tây vị châu chấu cũng ngon!” Chỉ với hai con châu chấu, Thư Thủy Thủy gặm một củ khoai tây nướng. Sau đó đứng dậy, rót một bình nước, cẩn thận rửa sạch móng chân, lộp bộp đi lên phiến đá bằng phẳng được tạo thành giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhấc một bên tấm gạc lên, quả cầu lông mềm dẻo luồn vào trong. Sau đó nó lăn vào trong ổ, vỗ vỗ gối, nằm ngửa ra, Thư Thủy Thủy cảm thấy hôm nay cũng là một ngày hoàn hảo, giây tiếp theo nó cũng ngủ thϊếp đi.
Một phút sau, Thư Thủy Thủy đang nằm ngửa trong ổ mở mắt ra và theo thói quen quay đầu sang phải, nhưng hôm nay không có Cổ Lan Cốt nào ở đó. Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt gãi đầu, một lúc sau hai mắt sáng lên, dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu. "Chúc ngủ ngon, Cốt Cốt." (Dễ thương quáaa)
Sau khi chúc ngủ ngon cho Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng yên bình chìm vào giấc ngủ trong giây lát.
Trên sườn đồi yên tĩnh, củi trong đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng cuối cùng ngọn lửa cũng lụi tàn, củi cháy hết, sau đó tắt ngấm. Bên cạnh đống tro tàn, Thư Thủy Thủy đang ngủ ngon lành, chiếc khăn bông trên bụng phập phồng lên xuống.
Nửa đêm, nhiệt độ dần dần giảm xuống, Thư Thủy Thủy thành một quả bóng trên lưng, ôm một chiếc khăn bông và cái đuôi xù, tỏ vẻ không có ý định tỉnh lại.
Một tiếng vo ve dần trở nên rõ ràng, chỉ cần là mùa hè, mọi người đều sẽ quen thuộc với âm thanh này. Thư Thủy Thủy đã sớm chuẩn bị màn chống muỗi nên việc muỗi đến cũng không làm phiền Thư Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy, người đang ngủ, không thấy rằng những con muỗi gần như tiến sát nó, từ từ bay và dừng lại bên ngoài lớp gạc, luôn thèm muốn dòng máu ấm áp của động vật có vυ'.
Các phần miệng dài xuyên qua lỗ của mùng chắn muỗi và thậm chí hầu như không chạm vào Thư Thủy Thủy.
Cái miệng mảnh mai chạm vào đôi má phồng lên của Thư Thủy Thủy, nó cố gắng vỗ cánh, cố gắng tiến về phía trước một chút để có thể hút lấy dòng máu mà nó khao khát.
Thư Thủy Thủy nhiều thịt rất thuận lợi cho việc này, hơn nữa thịt cũng rất mềm, vì vậy khi con muỗi rốt cuộc muốn tiến lên một chút, nó phát hiện phần miệng của nó đã chọc vào má Thục Thủy Thủy một chút, nhưng nó không đi vào tiếp được.
Con muỗi lì lợm đương nhiên không chịu từ bỏ thức ăn trong miệng, phần miệng của những ký tự khổng lồ có thể so sánh với cây kim, nếu không nó đã không chọc một lỗ nông trên mặt Thư Thủy Thủy và còn chưa xuyên qua.
Thư Thủy Thủy đang ngủ say cau mày, duỗi chân ra vuốt mặt, lại vuốt râu, không mở mắt ra, hiển nhiên chỉ là hành vi trong lúc ngủ mà thôi.
Con muỗi khổng lồ lượn một vòng quanh mùng, thử vô số phương hướng và góc độ, cuối cùng phát hiện vị trí đặt chiếc tổ nhỏ bên trong có lẽ đã được tính toán kỹ lưỡng, mình uống máu cũng không xong. Thấy trời đã sáng dần, con muỗi phải di chuyển mục tiêu sang hai con châu chấu Mặc dù chất dịch cơ thể của côn trùng không phải là lựa chọn hàng đầu nhưng có còn hơn không.
Cảm thấy bị đe dọa, con châu chấu tuyệt vọng đóng băng, nhưng linh tằm ti quấn quanh khiến nó không thể trốn thoát.
Còn Thư Thủy Thủy vốn đang ngủ say, lay động lỗ tai, lập tức ngồi dậy trong ổ, mở mắt ra, nhìn chằm chằm hai con châu chấu của mình.
Khi con muỗi chuẩn bị hút máu bằng chiếc miệng cứng và sắc, một thân hình nhỏ bé màu nâu ấm lao tới từ phía sau và đè chặt lên thân con muỗi.
Con muỗi khổng lồ bắt đầu vùng vẫy, muốn dùng phần miệng của nó làm vũ khí, nhưng bị hai móng vuốt giữ chặt. Thư Thủy Thủy giữ chặt phần miệng của con muỗi, sau đó con chuột lớn nhấc con muỗi lên, mạnh mẽ đập xuống tảng đá gần đó liên tiếp bốn năm lần, cuối cùng con muỗi cũng ngừng di chuyển.
Thư Thủy Thủy lúc này mới buông móng vuốt ra, tự hỏi liệu đó có phải là một con muỗi muốn ăn trộm gia súc của mình không? Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt kéo con muỗi bất động, gãi đầu. "Người ta nói chân muỗi dù nhỏ như thế nào cũng là thịt, nhưng cái này cũng không có thịt!"
Đúng vậy, Thư Thủy Thủy cũng là một kẻ kén ăn, ngay cả một con muỗi to như thế này cũng không nằm trong thực đơn của Thư Thủy Thủy. Vì vậy, nó chộp lấy phần miệng của con muỗi, kéo xác con muỗi và ném nó xuống sườn đồi.
Chuột bạo lực vỗ vỗ chân, không ngờ con muỗi ngoài hành tinh này tát lại vất vả như vậy. Nó bước từng bước nhỏ trở lại mùng, nhìn mùng rồi nhìn hai con châu chấu, cuối cùng vén một bên chiếc mùng lên, cầm chiếc mùng đi đến chỗ con châu chấu và che hai con châu chấu dưới chiếc mùng.
Lúc này nó mới yên tâm trở về ổ nhỏ của mình, lật người đi vào ổ, vỗ vỗ gối, nằm ngửa, dùng khăn tay nhỏ đắp lên người, lại chìm vào giấc ngủ.
Những con muỗi vật lộn với màn cả đêm chết thảm "..."
Rõ ràng, đối với Thư Thủy Thủy, nó bị ăn thịt khi đang ngủ thì không sao, nhưng gia súc của nó bị ăn thịt khi đang ngủ thì không thể chấp nhận được! Nó bị bắt cho Cốt Cốt và chỉ Cốt Cốt mới được ăn. Đây là Thụy Thử, một giống loài kỳ diệu, và đây là Thư Thủy Thủy, một con chuột uy tín và nghiêm túc
Có lẽ vì điều này mà không ai trên Thương Chiến Tinh biết chủng tộc của Thư Thủy Thủy, dù sao trên Thương Chiến Tinh cho dù có Thụy Thử cũng đã tuyệt chủng từ lâu.