Quấn mình trong chiếc khăn tắm, Thư Thủy Thủy lại đi đến trước mặt Cổ Lan Cốt, sau đó nhìn chằm chằm vào tay Cổ Lan Cốt, với vẻ mặt như sắp đưa tay ra.
Như Thư Thủy Thủy mong muốn, Cổ Lan Cốt đặt lòng bàn tay lên bàn.
Thư Thủy Thủy hài lòng, tắm nước nóng và có thể đợi tóc khô trên bàn tay xinh đẹp như vậy, thật là một ngày hạnh phúc.
Trong mắt Dư Tẫn đã mất đi khả năng phản ứng, Thư Thủy Thủy đầu tiên giẫm lên góc khăn tắm, lau sạch nước trên hai móng vuốt, sau đó bước lên lòng bàn tay của Cổ Lan Cốt, sau đó quấn nó vào trong khăn tắm và chà xát. Sau khi lau sạch những giọt nước, nó ngồi trên tay Cổ Lan Cốt, yên lặng chờ hơi ẩm trên người nó bốc hơi.
“Đi đi, đừng lo lắng cho ta.” Ngoan ngoãn ngồi một hồi, thấy hai người vẫn không nhúc nhích, Thư Thủy Thủy nở nụ cười ngoan ngoãn đặc trưng, cười toe toét thúc giục, dù sao nó vẫn muốn biết thêm đợt lạnh là gì.
Dư Tẫn "..." Cái này khả năng có chút khó khăn, thật sự là không thể không để ý đến sinh vật không rõ lai lịch trong tay Cổ Lan Cốt.
Phải, Dư Tẫn không còn chắc chắn Thư Thủy Thủy là gì, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một con chuột biết nói, và nó là người logic, hiểu biết, lịch sự, có tên và có thể tự giới thiệu.
Thư Thủy Thủy ngoan ngoãn ngồi xổm chờ chủ đề tiếp tục (*^-^*)
Một phút sau, Thư Thủy Thủy (*^-^*)
Hai phút sau, Thư Thủy Thủy (*^-^*)
Ba phút sau, Thư Thủy Thủy duỗi chân ra khỏi khăn tắm và xoa xoa đôi má đau nhức vì cười. "Ngươi quên nói ở chỗ nào? Ta cho ngươi biết trước một chút. Ngươi có thể truy ra nguồn gốc của tin tức sóng lạnh không? Có thể xác nhận tính xác thực của tin tức không? Chuẩn bị sẵn sàng!"
Dư Tẫn "…"
Cổ Lan Cốt mí mắt giật giật, hai tay theo bản năng cầm con chuột, sợ sau khi chuẩn bị xong, con chuột đột nhiên có hứng thú, hát bài hát về rong biển đó, tiếp theo là rong biển, đây vẫn là một con chuột yêu nhảy điệu rong biển.
Thư Thủy Thủy mất cảnh giác bị mắc kẹt trong tay anh ta, hai đôi tai nhỏ lập tức run lên không kiểm soát được, đây là một đôi tay đẹp đến hoàn hảo nên chỉ trong vài phút, Thư Thủy Thủy đã bị chuyển hướng chú ý.
Bàn tay của Cổ Lan Cốt rộng và mảnh khảnh, không hiểu sao lại cho người ta cảm giác an toàn, Thư Thủy Thủy khi ngồi thậm chí không thể nhìn ra bên ngoài, cả con chuột đều được bao bọc trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay của Cổ Lan Cốt rất ấm, nhưng Thư Thủy Thủy không biết rằng để tiết kiệm năng lượng, Cổ Lan Cốt giữ nhiệt độ cơ thể của mình rất thấp và duy trì trạng thái tiêu hao thấp, thay vì nhiệt độ cơ thể bình thường như vậy.
Cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy đang ngồi đối diện với ngón áp út của Cổ Lan Cốt, để có thể nhìn ra bên ngoài, Thư Thủy Thủy dùng hai móng vuốt nắm lấy khe hở giữa ngón đeo nhẫn và ngón giữa của Cổ Lan Cốt, cố gắng tạo ra một khoảng trống nhỏ giữa các ngón tay để nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên, Cổ Lan Cốt đã không làm những gì Thư Thủy Thủy mong muốn, lòng bàn tay của hắn không hề di chuyển. Thư Thủy Thủy cũng không nản lòng, nó chỉ duỗi móng vuốt chạm vào tay Cổ Lan Cốt, sau đó lộ ra biểu cảm ( ̄ˇ ̄).
Bàn tay của Cổ Lan Cốt không có chút thô ráp nào, điều này khiến Thư Thủy Thủy cảm thấy rất mới lạ, vì vậy nó không thể không chạm vào nó nhiều lần.
Cuối cùng, Cổ Lan Cốt không chịu nổi sự quấy rối của Thư Thủy Thủy, khẽ mở ngón tay ra, giữa các ngón tay có khe hở để Thư Thủy Thủy có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng anh ta không buông tay.
Thư Thủy Thủy là người trung thực, và vẫy chào Dư Tẫn đang hóa đá bên ngoài bằng những móng của mình. "Xin chào~"
Dư Tẫn "..." Hôm nay chắc chắn là ngày không tưởng nhất kể từ khi hắn biết Cổ Lan Cốt, anh ấy để một con chuột trong vòng tay như vậy, như thể anh ấy sợ người khác sẽ cướp nó đi.
Sau một thời gian dài, Dư Tẫn không thể quen với nó, nhưng Cổ Lan Cốt đang nghĩ xem phải làm gì với con chuột trên tay? Nhưng rất nhanh, Cổ Lan Cốt ng cần phải nghĩ đến vấn đề này, bởi vì không bao lâu sau, con chuột trong tay đã ngủ say rồi, tinh anh như Cổ Lan Cốt không biết Thư Thủy Thủy đã ngủ từ lúc nào.
Cổ Lan Cốt buông lòng bàn tay ra, Thư Thủy Thủy cuộn thành một quả bóng rồi nép vào lòng bàn tay anh, lông trên người nó vẫn chưa khô hẳn nhưng nó đã ngủ.
Cổ Lan Cốt "..." Tại sao em ấy lại ngủ thϊếp đi?
Dư Tẫn "..." Như này cũng ngủ được sao?
Hai người nhất thời không nói nên lời, Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, xòe hai tay ra, đặt Thư Thủy Thủy lên bàn, sau đó lấy ra một chiếc khăn bông khô, nhặt Thư Thủy Thủy lên và đặt vào giữa khăn tay, sau đó gấp các góc của khăn tay trở lại trung tâm
Dư Tẫn nhìn động tác khéo léo quấn lấy con chuột trong im lặng của Cổ Lan Cốt, cảm thấy khả năng tiếp nhận của mình đã được cải thiện trong một thời gian rất ngắn.
Cổ Lan Cốt bọc con chuột lại, sau đó cẩn thận nhét Thư Thủy Thủy vào trong túi áo khoác trước ngực. Sau đó, anh ấy mới nhìn Dư Tẫn, ra hiệu tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Không còn khối màu nâu ấm áp trước mắt, Dư Tẫn cuối cùng cũng lấy lại được sự tập trung. "Tin tức về làn sóng lạnh được cho là đến từ Khu B. Có người nhìn thấy Khu B đã chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông. Có lẽ Khu B nhận được tin tức từ nhiệm vụ mô phỏng. Về phần bão điện từ, không biết có bao phủ lên Khu C hay không, bây giờ toàn bộ Khu C đang rất hoảng loạn.”
So với khu B, bản thân khu C điều kiện sinh hoạt kém hơn, vật liệu và môi trường không đảm bảo, hiện tại lại còn thêm bão điện từ, không gian sinh hoạt của khu C sẽ càng nhỏ hơn, sợ là sẽ có thương vong nghiêm trọng.
Về phần dự báo thời tiết, bởi vì không có vệ tinh hay thiết bị phát hiện ngoài hành tinh, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, nhưng trên hành tinh môi trường khắc nghiệt và hay thay đổi này, dựa vào kinh nghiệm không chính xác lắm. Về cơ bản, thời điểm phát hiện tương đối muộn, thường là đã quá muộn để đưa ra một biện pháp ứng phó hoàn hảo, đó là lý do tại sao một thông báo rằng đợt lạnh đến sớm có thể gây hoang mang.
Cổ Lan Cốt thì khác. Thuộc tính sinh vật cơ khí hóa của anh cho phép anh ta vận hành máy móc dễ dàng hơn và có thể tự mình thực hiện một số do thám nhỏ. Mặc dù anh ta không thể bay quanh Thương Chiến Tinh, nhưng cũng là đủ để thu thập thông tin trên mặt đất. Sau một thời gian điều tra, Cổ Lan Cốt về cơ bản có thể xác nhận rằng cơn bão điện từ sẽ không mở rộng trong vòng nửa năm, vì vậy tạm thời không cần lo lắng về cơn bão điện từ ở khu vực C.
Tuy nhiên, Cổ Lan Cốt không phát hiện ra làn sóng lạnh. "Chờ Nam Ca trở về, người muốn rời đi cũng đừng ngăn cản."
Dư Tẫn đã mong đợi kết quả này từ lâu. "Muốn ngăn cản cũng không được, bất quá quên đi, dù sao chúng ta cũng không ở nơi này lâu, căn cơ cũng không sâu, không cần cưỡng ép."
"Là bởi vì ta sợ mình đột nhiên mất khống chế, gϊếŧ hết bọn họ." Cổ Lan Cốt không quan tâm vạch trần nguyên nhân cốt yếu, rất nhiều người đã từng biết, Cổ Lan Cốt bị đày đến Thương Chiến Tinh là vì danh tiếng của mình, nhưng sau nửa năm, Cổ Lan Cốt không toàn quyền thống trị mà còn có thái độ thả lỏng, không từ chối khi người đến và không giữ người khi người rời đi, điều này dần dần khiến nhiều người thất vọng, cho rằng vị chiến thần trước đây không còn gì hơn nữa. Nếu đã như vậy, tại sao phải ở lại đây, mạo hiểm một ngày nào đó Cổ Lan Cốt mất kiểm soát rồi tự sát, tại sao không tìm người khác.
Dư Tẫn biết rằng Cổ Lan Cốt không quan tâm, nhưng vẫn tiến hành phân tích hàng ngày. "Tình huống trên Thương Chiến Tinh phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, bởi vì nó là hành tinh của tù binh chiến tranh, và hầu hết những người ở đây đều từng là những người lính có sức chiến đấu mạnh mẽ đã ra chiến trường. Liệu Tiên Ca Tinh Hệ có tuân theo hiệp ước hòa bình không? Chiến tranh sẽ không dừng lại."
Vẻ mặt của Cổ Lan Cốt rất bình tĩnh, hiển nhiên anh ta hiểu những gì Dư Tẫn nói, thiên hà Tiên Ca, được gọi là thiên hà G, là nền văn minh ngoài hành tinh duy nhất được phát hiện và liên lạc trong thiên hà Thương Hải cho đến nay, bởi vì thiên hà Tiên Ca thường có thể phát hiện được những rung động âm thanh, hiện tại tôi không biết nguyên nhân, bởi vì âm thanh có tính đều đặn nhất định, nó được coi là bài hát của vũ trụ, vì vậy nó được gọi là là Tiên Ca.
Môi trường của thiên hà Tiên Ca khắc nghiệt hơn nhiều so với thiên hà Thương Hải, có rất ít hành tinh thích hợp để sinh tồn, nhưng công nghệ của họ đã tiến bộ nhanh chóng, khi thiên hà Thương Hải lần đầu tiên phát hiện ra thiên hà Tiên Ca và thiên hà Tiên Ca phát hiện ra thiên hà Thương Hải, chỉ mười năm sau, thiên hà Tiên Ca đã sử dụng tốc độ ánh sáng, dùng tàu vũ trụ đã đến thiên hà Thương Hải.
Mà đây cũng là khởi nguồn của chiến tranh, hai nền văn minh va chạm, nếu không dung hợp được, thì chỉ có cắn nuốt lẫn nhau.
Không cần phải nhắc lại câu chuyện này, trình độ máy móc của người Tiên Ca cao hơn nhiều so với thiên hà Thương Hải. Trong thiên hà Thương Hải, sự dung hợp được hoàn hảo của Cổ Lan Cốt và máy móc là một điều kỳ diệu, nhưng trong thiên hà Tiên Ca, nó đã hoàn toàn thực hiện từ lâu, người máy đã có bề ngoài giống con người, và mạnh hơn con người.
Cổ Lan Cốt đã lợi dụng đặc điểm cơ giới hóa của hầu hết tất cả người dân Tiên Ca để tấn công kẻ chủ mưu thống trị người máy, là cuộc chiến huyền thoại trong đó kẻ thù bị tiêu diệt cũng như quân đội của chính hắn ta cũng bị tiêu diệt, cái giá phải trả là quá đắt.
Cuộc tấn công của Cổ Lan Cốt đã khiến chính xã hội của Tiên Ca rơi vào cuộc khủng hoảng trí tuệ nhân tạo, khi trí tuệ nhân tạo có suy nghĩ và hành vi tự trị, làm sao nó có thể tự nguyện bị điều khiển? Trong xã hội của người Tiên Ca, số lượng người máy trí tuệ nhân tạo cao hơn số lượng cư dân.
Ngay khi người máy nổi dậy, người Tiên Ca đã sa nội chiến nên họ không có năng lượng cũng như sức mạnh để phát động một cuộc xâm lược, vì vậy họ phải ký hiệp ước hòa bình với thiên hà Thương Hải.
Sau khi chiến tranh lắng xuống, Cổ Lan Cốt từng được coi là vị cứu tinh với tư cách là một cyborg(*), giờ đây, anh ấy đã bị lạc lõng, thậm chí còn gần với đặc điểm của người thiên hà Tiên Ca hơn, anh ấy bắt đầu bị đặt nhiều câu hỏi, và nhiều suy đoán khác nhau đã xảy ra. cuối cùng đã dẫn đến kết thúc của hôm nay.
(*)Nghĩa là sinh vật cơ giới hóa
Cổ Lan Cốt không biết thất vọng là gì, nhưng trong trận chiến cuối cùng, anh đã mất đi rất nhiều bạn thân và đồng đội, điều này khiến anh không còn khao khát chiến tranh. Đã từng có bao nhiêu người, bao nhiêu chiến sĩ trẻ tuổi, bao nhiêu thiên tài bằng mọi giá giành lấy chiến thắng, nhưng bởi vì hắn là người duy nhất sống sót, nên trở thành đối tượng bị nghi ngờ, cuối cùng trở thành tội nhân, nghe có vẻ buồn cười.
Sự kết thúc của chiến là khởi đầu của sự diệt vong.
Hắn chỉ không biết liệu sẽ còn có một vị chiến thần khác trong thiên hà Thương Hải khi cuộc chiến tiếp theo xảy ra hay không.
Cổ Lan Cốt chạm vào con chuột trong túi áo khoác, con chuột được bọc trong một chiếc khăn tay, chỉ để lại một cái đầu nhỏ đầy lông, lúc này nó đang ngủ ngon lành trong túi, để lại Cổ Lan Cốt với cái đầu màu nâu ấm áp. Dưới sự vuốt ve của những ngón tay bằng xương của Cổ Lan Cốt, nó cuối cùng cũng sốt ruột thò đầu vào túi, nhưng cái túi chỉ lớn như vậy, và khi đầu nó chui vào, cái mông nhỏ mũm mĩm của nó tự nhiên lộ ra.
Cổ Lan Cốt giằng co rất lâu giữa sờ và không sờ, mãi cho đến khi chiếc đuôi lông xù của Thư Thủy Thủy từ trong túi ném ra, anh mới yên tâm vuốt ve chiếc đuôi xù lông của nó.
Không thể đánh nhau, cả đời này cũng không thể đánh nhau, là bởi vì con chuột không đáng yêu hay là cái đuôi không thể vuốt?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lão Xuân nghiêm túc và tràn đầy tình cảm: "Chiến tranh kết thúc sẽ là thời đại diệt vong!"
Nụ cười đặc trưng của Thư Thủy Thủy (*^-^*)
Cổ Lan Cốt nói: "Diệt vong? Liên quan gì đến tôi?" Lỗ Thử(*) quay lại một cách thờ ơ.
(*)Lỗ nghĩa là vuốt ve, còn Thử thì các bạn biết rồi đó.