Linh bị Ngọc nói mà không hé ra được chữ nào, cái chuyện hú hí với trai trong khi bà Lựu đi vắng, cứ tưởng chẳng ai nhắc đến nữa. Cũng là tại bà Lựu, nếu đừng đến gây chuyện với Vân Y thì đâu đến nước này. Linh khều tay bà ta nói:
-Về thôi mẹ, đứng đây giằng co không có ích gì đâu.
Bà ta nhíu mày.
-Về là về thế nào, mẹ phải làm rõ chuyện này, không thể để con chịu người ta sỉ nhục như vậy được.
-Kệ họ đi mẹ, con mệt rồi muốn về nghỉ ngơi.
Ngọc cười mỉa mai rồi nói:
-Có tật thì giật mình thôi, cô dám thề là mình không có đưa trai về nhà hay không. Hôm ấy chính mắt tôi, chồng tôi và Vân Y bắt tại trận, có điều lúc đó cô đã hành sự xong rồi.
Linh tức đến run người, định nhắc nhở bà Lựu mau về nhà thì thấy bà ta nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Bà ta có cái tính đa nghi nên Ngọc vừa nói thì trong đầu lóe lên một suy nghĩ - " không phải hôm đó là thợ sửa điều hòa đến hay sao?"
Bà ta hỏi dồn:
-Linh, chuyện này là sao, hình như hôm ấy con nói Vân Y nói con dang díu với trai trẻ, mẹ không tin nên đã tát nó một cái để cảnh cáo. Chuyện này là thật sao?
Linh mặt mày tái nhợt, cố rặn ra nụ cười gượng:
-Không phải đâu mẹ, bọn họ cùng một ruột nên ức hϊếp mẹ con chúng ta đấy. Con mua cho mẹ nhiều thứ như vậy, cho mẹ tiền tiêu thoải mái, sao con dám lừa dối chứ.
-Thật sao?
-Vâng, bọn họ ăn nói bậy bạ, mẹ đừng tin.
Bà Lựu có vẻ nghe lọt tai nên không hỏi thêm gì nữa, có điều trong suy nghĩ của bà ta bây giờ vẫn không hoàn toàn tin tưởng Linh. Bà ta liếc xéo về phía Ngọc và Vân Y, rồi cùng cô ta ra về. Mấy người nhiều chuyện cũng tản ra dần, không dám xỉa xói thêm điều gì nữa.
Lúc này, Vân Y mới nói.
-Chị không cần ra mặt giúp em đâu, dù sao thì nói chuyện với hạng người như bà ta chỉ tốn công thôi.
Ngọc cười:
-Vì chị thấy bất bình cho em. Thôi dẹp chuyện này qua một bên, hôm nay em không đi làm à?
-Không, em đến mua nguyên liệu để tối nấu lẩu với đồng nghiệp, không may đυ.ng mặt với bà Lựu và chị ta.
-Dù sao hôm nay em nghỉ, về nhà chị chơi một lát, ôn lại chút chuyện xưa.
-Chị bận như vậy, em không đến làm phiền đâu.
Ngọc nghe cô từ chối liền nháy mắt với bà Hoa, bà hiểu ý liền góp lời:
-Về nhà bác ngồi chơi một lát, sẵn tiện hỏi thăm bố mẹ cháu dạo này thế nào rồi?
Cô nghĩ, dù sao trước kia nhà cô quen biết với gia đình này, nên không tiện từ chối, cô gật đầu.
Đành gác lại việc mua nguyên liệu nấu lẩu, cô theo xe của Ngọc và bà Hoa đi đến biệt thự sang trọng ấy. Vừa bước xuống xe thì cô không khỏi trầm trồ, không ngờ gia đình bà Hoa chuyển đến đây lại làm ăn phát đạt đến như vậy.
Bà Hoa đi trước, cô và Ngọc theo sau. Trên con đường được lát gạch trên nền cỏ xanh mướt dẫn từ cổng và trong nhà. Cô vừa đi vừa ngắm nhìn những khóm hồng xinh đẹp, còn có những loài hoa mà cô chưa được biết tên. Nếu được sống ở nơi này, chắc ngày nào cô cũng đắm chìm trong sắc hương của cây cỏ như thế này.
Ngồi xuống ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo, dì Út giúp việc thấy khách đến liền đem nước và trái cây được cắt sẵn để lên bàn. Trong lúc đợi cho bà Hoa và Ngọc thay đồ và cất vật dụng cá nhân, cô đưa mắt nhìn nội thất ở xung quanh một chút.
Lát sau, Ngọc và bà Hoa đi xuống, kế bên là một người đàn ông trung tuổi, nếu cô đoán không lầm thì đây là ông Phi, chồng của bà ấy. Cô đứng lên chào một tiếng cho phải phép, rồi tất cả cùng nhau ngồi xuống trò chuyện.
Cuộc nói chuyện chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ cô, dạo này làm ăn như thế nào rồi. Dù sao bố mẹ cô ở quê, điều kiện phát triển không bằng với thành phố, làm cả năm mới dư ra được một khoản. Cô đến đây thì cái việc tai nạn của Lân cũng được nói ra, ông Phi và bà Hoa rất là sốc, không ngờ người mà vợ chồng Ngọc giấu tên chính là cô.
Ông Phi bà Hoa liên tục nói những lời động viên, khích lệ, nhằm bù vào những thiếu sót mà hai người đã bỏ qua. Nhìn cô mặc váy bầu và cái bụng hơi nhô lên thì hai người đoán cô đang mang thai, trong thâm tâm càng cảm thấy có lỗi.
Hùng đang ở công ty, cu Bo sang nhà nội chơi ít ngày, trong nhà chỉ có hai ông bà, Ngọc và giúp việc mà thôi. Là người quen cũ nên nói chuyện khá là hợp nhau, mới đầu còn ngượng ngùng nhưng càng về sau càng ăn khớp một cách đầy bất ngờ.
Gia đình mời cô ở lại ăn trưa, cô cũng không từ chối. Trong lúc dì Út nấu nướng ở trong bếp, thì cô và Ngọc đang dạo ở sân vườn. Mãi ngắm những đóa hồng kiêu sa xinh đẹp ấy đến mê mẩn, ánh nắng chan hòa, không gay gắt lúc 11h khiến mấy khóm hoa có sức sống hơn hẳn. Cho đến khi Ngọc nói làm cô kéo tinh thần của mình về thực tại.
-Đức Kiên nó thích em đấy.
Cô im lặng, không phủ nhận lời của chị ấy nói, cô biết việc anh có tình cảm với mình.
-Nó sợ em chán ghét, sợ em né nó như né tà nên không dám tiến lên một bước. Đến bây giờ vẫn chưa yêu một ai cả.
Môi cô khẽ nở một nụ cười:
-Trên đời nhiều cô gái tốt như vậy, hà cớ gì phải yêu một người đã qua một đời chồng như em.
-Điều đó quan trọng sao, tình yêu không phân biệt hoàn cảnh.
-Nhưng em đã quyết sẽ ở như vậy đến hết đời rồi, em sẽ không tái giá đâu.
Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
-Chị biết nói những lời như vậy là quá vội vàng, nhưng đứa nhỏ trong bụng em cần một người bố, em cũng cần một bờ vai vững chắc để dựa vào. Em hãy cho Đức Kiên một cơ hội, hãy mở lòng với nó. Làm mẹ đơn thân không dễ dàng, rất nhiều vấn đề em giải tự mình giải quyết.
-Chuyện này đến đây thôi, nể tình chúng ta là người quen nên em không muốn to tiếng với chị. Cuộc sống của em không cần ai phải quan tâm lo lắng.
-Vân Y à …
Cô xoay người đi vào trong nhà:
-Chắc là đến giờ cơm trưa rồi nhỉ, sau khi ăn xong nhờ chị đưa em về lại siêu thị nhé?
-Ừ.
Ăn cơm xong, Vân Y chào tạm biệt ông Phi và bà Hoa để Ngọc đưa cô về lại siêu thị, vì xe của cô vẫn còn ở đó. Sau khi mua một ít hải sản và rau nấm, cô lái xe về trọ của mình. Cô gửi thức ăn ở tủ lạnh của bà chủ trọ, xong về phòng đánh một giấc cho tới chiều mới tỉnh lại.
Không biết bà chủ trọ giúp cô sơ chế hải sản từ khi nào. Cô cứ nghĩ là bà tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, ngoài lý do đó thì không có lý do nào đúng nữa. Cô có mời sang ăn lẩu nhưng bà ấy lại từ chối, chỉ đành nói cảm ơn rồi trở về phòng.
Chuẩn bị đâu vào đấy thì đã 6h giờ, vẫn chưa thấy Hà đến, Vân Y lấy điện thoại cho cô ấy thì đầu dây bên kia nói:
-Đợi một lát, xe em thủng bánh mất rồi.
Cô lo lắng hỏi:
-Em đừng vội, sửa xong thì đến cũng được.
-A, em đến liền đây, có người cho em quá giang.
-Vậy tốt quá, chị đã chuẩn bị xong hết rồi, chờ em đến và ăn thôi.
Không lâu sau, nên ngoài có tiếng bước chân, cô đứng lên khỏi ghế định cất lời thì khựng lại, sao anh ấy lại ở đây?
-Chị Vân Y, sếp thấy em bị hư xe giữa đường nên cho quá giang, em mời anh ấy đến góp vui.
Đức Kiên đi ở phía sau, anh mỉm cười nhìn cô một cái rồi cất tiếng nói:
-Chào em, sang đây sẵn tiện mua một ít trái cây, anh có làm phiền cuộc vui của hai người không?
Hà niềm nở:
-Không hề, đúng không chị?
Vân Y chỉ đành vậy thôi, dù sao anh cũng đã đến, đuổi đi thì bất lịch sự, còn Hà không biết chuyện giữa hai người nên hãy tỏ ra thật tự nhiên đi. Cô nói:
-Anh vào trong đi.
Anh đi vào, đặt trái cây qua một bên rồi giúp hai cô gái bày bàn ra giữa phòng, đặt nồi lẩu, nguyên liệu và chén đũa lên trên.Nồi lẩu được nấu bằng điện nên chỉ cần cắm dây điện trực tiếp là xong, sau đó ba người cùng nhau ngồi xuống sàn. Vân Y và Hà ngồi dễ dàng, nhưng anh mặc vest mà ngồi như thế thì có hơi buồn cười. Dáng người anh cao lớn nên ngồi một bên, hai cô thì ngồi một bên.
Nước sôi, bỏ nguyên liệu vào bên trong, mùi thơm bay lên nức cả mũi, Vân Y và Hà không thể đợi lâu hơn nữa mà bắt đầu ăn. Trong suốt thời gian đó, Đức Kiên ăn thì ít mà nhìn cô thì nhiều, cô không để tâm đến mà chỉ chuyên chú ăn, nhưng Hà thì khác. Cô ấy âm thầm quan sát hai người, mặt cứ gian gian sao đấy.
Trên đường đưa Hà đến tiệm sửa xe 24/24, Hà ngồi sau xe nói luyên thuyên không ngừng nghỉ, trong đó có nói một câu khiến Đức Kiên suýt lệch tay lái.
-Sếp thích chị ấy đúng không?
Anh thản nhiên đáp:
-Sao em biết?
-Dễ thôi, cách anh nhìn chị ấy cũng đủ biết rồi.
-Vậy thì em giữ kín bí mật này giúp anh nhé?
-Không những giữ kín, em cũng muốn giúp anh một chút. Em cảm thấy anh là một người đáng tin tưởng mà chị Vân Y có thể dựa vào. Bên ngoài chị ấy mạnh mẽ thế thôi, nhưng nội tâm thì yếu đuối lắm. Coi như em là bà mai, giúp hai người se duyên đi.
Đức Kiên ngồi trước ghế lái, môi nở một nụ cười:
-Cảm ơn em, vậy muốn anh báo đáp như thế nào đây?
Hà hí hửng trả lời.
-Nghe nói món ăn ở nhà hàng của anh rất tuyệt.
-Được thôi, anh sẽ miễn phí cho em. Nhưng mục đích chính của em là được ăn ngon à?
-Không phải em là người tham ăn đâu, em chỉ muốn chị ấy tìm được hạnh phúc mà thôi.
Thật tâm trong lòng của Hà, Vân Y không chỉ là đồng nghiệp, cô được Hà xem như chị của mình vậy. Trong công việc, cô giúp đỡ Hà rất nhiều, hai chị em vui buồn có nhau nên khi biến cố ập đến với cô, Hà đau lòng lắm. Vì thế, khi nhận ra Đức Kiên có tình cảm với cô, trong lòng Hà liền mong muốn hai người ấy được ở bên nhau.
Xe chạy bon bon trên đường, từng cột đèn vụt qua trong tầm mắt. Dừng lại trước tiệm sửa xe, Hà chào tạm biệt anh và từ lái xe của mình về nhà.