Tình cảnh bây giờ khá gượng gạo, Vân Y hết nhìn người đàn ông lạ mặt rồi nhìn về phía Linh mà nói:
-Chị, người này là ai, sao lại có mặt trong nhà của mình?
Linh ấp úng như đang tìm ra một lý do nào đó, lát sau cô ta mới nói:
-Là tôi nhờ anh ta đến sửa điều hòa trong phòng, nó bị hỏng rồi.
-Vậy sao anh ta không đem theo đồ nghề chứ, đến sửa điều hòa mà đi không đến đây ư?
-Thật ra thì …
Cô nhìn ra điểm đáng ngờ trong sự việc lần này, bất chợt cô chú ý đến một chi tiết từ trên người đàn ông đó. Một nút áo của anh ta bị lệch, nếp vải hơi nhăn. Cô nghi ngờ chuyển tầm mắt về phía cô ta, trên cổ cô ta có một vết đỏ mờ. Không ngờ có thai hơn 6 tháng, mà dám làm ra loại chuyện như thế này, không sợ ảnh hưởng đến đứa con hay sao. Cô quả quyết nói rằng:
-Chị qua lại với anh ta sao, chị không nghĩ đến anh Long đang cố gắng phấn đấu để cho chị và con có một cuộc sống tốt, mà ở đây lại làm ra chuyện bậy bạ đến mức này.
Linh gắt lên:
-Cô đừng ăn nói lung tung, người này chỉ là đến sửa điều hòa mà thôi, tin hay không thì tùy cô.
Nói rồi chị ta ôm bụng bầu trở về phòng, còn không quên liếc mắt về phía người đàn ông đó. Anh ta bây giờ mới phản ứng lại:
-Thả tôi ra, mấy người trói tôi như thế này là phạm pháp đó.
Vân Y đi đến trước mặt của anh ta rồi nói:
-Nói đi, anh rốt cuộc là ai, thợ sửa điều hòa sao không mặc đồng phục nhân viên, đồ nghề của anh đâu?
Chưa bao giờ anh ta thấy ánh mắt nào sắc bén như người đứng ở trước mặt của mình, anh mắt ấy như nhìn vào thấu tâm can. Anh ta có hơi chột dạ:
-Tôi quên lấy tiền công nên chạy đến đây mà thôi, đồ nghề tôi bỏ lại cửa hàng rồi.
-Vậy cho tôi hỏi, cửa hàng anh tên gì , ở đâu, xin hỏi thêm cái tên của anh để tôi còn đi đối chiếu, có phải anh làm ở đó hay không?
-Cô đừng có quá đáng, tôi không có nghĩa vụ gì phải trả lời câu hỏi của cô. Còn hai người nữa, mau thả tôi ra, có tin tôi báo cảnh sát hay không ?
Thái độ của anh ta khá gay gắt nên ba người nhìn nhau rồi cũng cởi dây sạc đang trói hai tay của anh ta ra. Anh ta vội vàng đứng dậy rồi đi ra khỏi nhà.
Ngọc quay sang hỏi cô:
-Em thấy chuyện này thế nào, chị không nghĩ cô ta là một người như vậy đâu?
Vân Y mời Hùng và Ngọc ngồi xuống ghế, cô ngồi xuống phía đối diện rồi nói.
-Nếu người đàn ông đó thật sự là nhân viên sửa điều hòa thì cớ sao anh ta không dám nói ra cơ chứ. Em thấy một nút áo của anh ta bị lệch, trên cổ của chị Linh còn hằn vệt đỏ.
Ngọc hốt hoảng:
-Cô ta nɠɵạı ŧìиɧ ngay trong căn nhà này sao, bụng còn to đến thế?
-Em từng đọc một vài thông tin nói rằng, một số phụ nữ mang thai, khát khao trong người còn nhiều hơn lúc bình thường. Không ngờ chị ta nhân lúc mẹ chồng vắng nhà, vụиɠ ŧяộʍ với người kia.
Hùng ngồi im không nói câu nào, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Vân Y và vợ của mình. Đột nhiên Ngọc quay sang huých vai của anh.
-Nếu anh là chồng của cô ta, thì trường hợp này anh tính thế nào?
Hùng chỉ đáp một câu ngắn gọn:
-Anh tuyệt đối sẽ không làm chồng của cô ta.
Ngọc dơ ngón cái lên tán thưởng, không hổ là người đàn ông ngay thẳng, Ngọc nói tiếp.
-Sau vụ lần này, cô ta có ghét và gây khó dễ cho em hay không. Nhìn vậy chứ cô ta thâm hiểm lắm đó, hay em nói cho bà Lựu biết đi.
-Chị nghĩ bà ấy có tin em không, với lại em không có bằng chứng, nói suông thôi thì có ích gì.
-Cũng đúng, bà Lựu bênh cô ta hơn em, lời nói của em không hề có trọng lượng. Còn vợ chồng chị là người ngoài, nói ra thì chưa chắc bà ấy tin, nhiều lúc còn bị chửi.
Cô khẽ vuốt ve bụng của mình rồi nói:
-Nếu chị ta không gây sự với em thì coi như ngày hôm nay em chưa thấy gì. Nếu chị ta cố ý gây chuyện, em sẽ tìm ra chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ ấy để nói cho bà Lựu và chồng chị ta biết.
Ngọc gật đầu đồng ý:
-Vậy cũng được, dù sao cái nhà này cũng chẳng quan tâm đến em, nên em không cần bận tâm chi cho nặng lòng. Thôi anh chị còn có việc phải đi, em nghỉ ngơi cho tốt vào.
-Vâng, tạm biệt anh chị.
-Ừ, bye em.
Tiễn vợ chồng chị ấy ra về, Vân Y không quên nói lời cảm ơn với hai người. Vào trong nhà, cô đi đến bàn thờ có đặt di ảnh của Lân. Lặng lẽ châm lên một nén nhang, thầm cầu nguyện trong lòng rồi cắm vào bát hương.
Cô đi từng bước nhẹ lên lầu, mở cửa phòng của mình đi vào trong. Hơn một tháng nay không có người ở, căn phòng có chút lạnh lẽo cô tịch. Đồ vật vẫn còn y nguyên ở đây, nhưng hình dáng ấy đã không còn nữa.
Vân Y khóa cửa lại, dọn dẹp căn phòng một chút ngồi phịch xuống giường. Tâm trạng của cô lập tức trở lại như cái ngày mà Lân mất, bởi vì đâu đâu cũng thấy những món đồ mà anh mua tặng cho cô, gợi cho cô nhớ lại từng kỷ niệm ấy. Trách bản thân của mình quá mềm yếu, cô nuốt nước mắt ngược vào trong, môi nở một nụ cười nhằm cổ vũ bản thân mình, cô phải sống thật tốt mới được.
4h chiều rồi mà bà Lựu vẫn chưa thấy về, còn Linh thì đóng cửa ở trong phòng không có chịu ra ngoài. Cô đành xuống bếp xem có gì để nấu bữa tối hay không. Đang loay hoay nhặt mớ rau thì bà Lựu về, trên tay còn xách bao nhiêu là đồ đạc. Bà ta chỉ nhìn qua cô một cái rồi nói:
-Về rồi à?
-Vâng, mẹ đi đâu thế?
-Con Linh đưa tiền cho tôi mua sắm thoải mái. Cô có nhìn thấy mấy thứ trên tay tôi đang xách hay không, quần áo giày dép có cả. Ôi, đúng là con dâu có hiếu.
Bà Lựu bĩu môi nhìn thẳng cô rồi nói tiếp:
-Tiền bảo hiểm của thằng Lân khi nào cô định đưa cho tôi đây?
Động tác trên tay của cô khựng lại:
-Mẹ, số tiền ấy để lo cho đứa nhỏ sau này, trong thời gian sinh con và nuôi nấng, không có tiền bảo hiểm của anh ấy thì con biết phải xoay sở làm sao?
-Ô hay, chẳng phải còn có tôi hay sao. Cô sinh con, tôi lấy tiền đó nuôi cô, chuyện đó có khác gì nhau.
-Con mới về nhà, sức khỏe chỉ vừa ổn định, sao mẹ đã vội vàng đòi tiền bảo hiểm rồi.
-Đừng viện cớ này nọ, số tiền đó là của con trai tôi, tôi có quyền lấy lại hết, cô không được giữ đồng nào.
-Không được, con tuyệt đối sẽ không đưa cho mẹ.
-Cô được lắm, dù có muốn hay không cô vẫn phải đưa cho tôi, tôi còn phải lo cho cái nhà này nữa.
-Lúc còn trong viện, mẹ đến than hết tiền, con cũng đã chuyển qua một khoảng lớn rồi, mẹ còn muốn sao nữa.
Bà Lựu tức giận không nói thêm nữa, đem một đống quần áo giày dép đang xách trên tay rồi đi về phòng. Cô cũng vì thế bà bực bội, nấu vội nồi canh rồi cũng bỏ về phòng của mình. Số tiền bảo hiểm này, cô để dành nó đến lúc sinh con. Đó là khoảng thời gian cô không thể đi kiếm ra tiền. Nếu đưa cho bà Lựu thì cô biết xoay sở làm sao đây.
Đến tối, Vân Y pha một cốc sữa bầu uống rồi lên giường nằm, cô không muốn xuống dưới nhà ăn cơm. Phải chạm mặt người vừa mới nɠɵạı ŧìиɧ, người mới nằng nặc đòi tiền bảo hiểm.
Cô điều chỉnh đèn ngủ rồi lên giường đắp chăn, bất chợt có ai đó gõ cửa phòng của cô, cô nói :
-Ai vậy?
-Tôi, mẹ chồng của cô đây, mau mở cửa đi.
Cô chán nản đi ra mở cửa, bà Lựu từ bên ngoài lao vào tát cho co một cái rõ đau, cô sững người rồi hét lên:
-Mẹ làm gì vậy, không nói không rằng mà đánh con.
-Tôi còn phải hỏi cô làm gì đấy, Linh nó kêu người đến sửa điều hòa mà cô cùng với người ngoài bắt trói lại. Chất vấn đủ điều giống như Linh nɠɵạı ŧìиɧ vậy. Tôi hiểu cái tính của nó, vừa tốt bụng, hiếu thảo, còn đang mang thai cháu trai của tôi. Bụng mang dạ chửa thì sao mà nó nɠɵạı ŧìиɧ được. Không phải như cô, đến tiền cũng không muốn đưa ra phụng dưỡng bà già này, sao số tôi lại khổ thế này, vớ phải một đứa con dâu như cô. Thằng Lân đúng là vô phúc mà, thế nên mới mất sớm như vậy.
Bà Lựu mắng một thôi một hồi cũng thấy hụt hơi, khi nãy ăn cơm tối, bà với Linh cũng chẳng thèm gọi cô một tiếng, cơm canh trên bàn không phải hai người nấu mà vẫn ăn ngon lành, thậm chí là nêm cả hành vào đó. Vừa ăn Linh vừa kể chuyện xảy ra vào chiều hôm nay, cô ta bịa đặt kể ra một câu chuyện khác, vừa kể vừa ấm ức khóc lóc.
Bà Lựu mới được Linh cho một khoảng lớn để mua sắm, nên cô ta nói gì bà đều nghe răm rắp. Ăn xong, Linh thoải mái đi về phòng, bà ta thì rửa chén bát xong xuôi rồi xông thẳng lên phòng của Vân Y. Chưa kịp nói gì cho cô hiểu thì thẳng tay tát mạnh, rồi cứ thế mà chửi.
Cô đợi cho bà chửi xong, tay ôm cái má đau rát của mình rồi nói.
-Chỉ là lời nói từ một phía mà mẹ tin sao, buổi chiều mẹ đi vắng, không chứng kiến được việc xảy ra. Chị Linh chỉ nói vài câu thì mẹ đã dễ dàng khẳng định con là người có lỗi. Rốt cuộc tại sao mẹ thiên vị giữa hai người con dâu như vậy, là chị ta có nhiều tiền hơn con sao, chị ta cho mẹ nhiều thứ mà bản thân của con không thể cho mẹ. Hay rốt cuộc là nguyên nhân khác.
-Cô cũng ý thức được việc đó à. Thế thì tôi cũng nói rõ cho cô biết. Hai năm không có thai thì đùng một cái lại mang thai rồi. Không phải tôi nghi ngờ gì cô, nhưng tôi muốn chắc chắn mà thôi. Ngày ngày ăn diện đẹp đẽ, đi khách sạn gì đó làm việc, không biết đi làm gì nữa. Nếu cái thai đó là con trai, đợi sinh ra rồi làm xét nghiệm huyết thống, còn nếu là con gái thì cô cứ vác đi đâu mà nuôi, nhà tôi không liên quan gì hết.
-Được, nếu mẹ đã nói như vậy thì cứ thế mà làm. Đợi một thời gian nữa siêu âm giới tính, con sẽ cho mẹ một đáp án.
Nói rồi cô đóng cửa lại một cái rầm, cô nghe bà Lựu bên ngoài nói điều gì đó nhưng chẳng thèm quan tâm đến nữa. Trong lòng cô đã quyết định. Dù đứa con này là trai hay gái, cô sẽ mang nó đi khỏi căn nhà này.