Bà Lựu hai tay chống hông nhìn ba người đang có mặt ở trong phòng bệnh, bà ta vừa rồi nghe thấy bà Hiếu nói rằng không yên tâm để bà chăm sóc cho Vân Y. Ông Hải liền xua tay giải thích:
-Ý bà nhà tôi không phải như thế, sợ một mình bà xui chăm sóc Vân Y vất vả, nên mới không yên tâm.
Bà Lựu bĩu môi:
-Mấy người đừng có biện minh nữa, nghĩ gì trong đầu tôi đều biết hết. Nếu không phải tại con gái yêu quý của hai người, thì con trai tôi cũng không phải chết.
Bà Hiếu nghe nói vậy thì không để yên:
-Bà đừng có đổ lỗi như vậy, đâu ai biết trước chuyện tai nạn sẽ xảy đến chứ.
-Thì chẳng ai muốn tai nạn diễn ra, nhưng nếu con trai tôi không đi mua kẹo bông gòn cho cô ta thì không chết rồi. Bà nghĩ xem, hai năm mới có thai, rồi đột nhiên chồng chết, có lạ lắm không?
Ông Hải lên ngăn phía trước người của bà Hiếu, sợ bà ấy xông lên làm bậy, nhưng trong lòng của ông cũng đang bức xúc thay cho con gái mình. Ý tứ trong câu nói của bà Lựu ông có thể hiểu ra, từng lời nói cay độc ám chỉ rằng đứa con trong bụng Vân Y không phải của Lân, sợ bị phát hiện nên mới bày mưu gϊếŧ chồng.
Không hiểu sao bà Lựu lại có những cái suy nghĩ tiêu cực như vậy. Nếu ông là bà ta, trong hoàn cảnh này nên quan tâm, động viên con dâu một chút. Hà cớ làm sao bà Lựu đổ lỗi cái chết của Lân là do cô.
Bầu không khí khá là nặng nề, ba người thuộc bậc làm cha làm mẹ không nói thêm câu nào nữa. Trên mặt bà Lựu còn vương chút đau lòng và mệt mỏi, đến thăm cô được nửa tiếng thì đi về.
Đến trưa thì ông Hải xuống mua cháo và cơm cho ba người, phần cháo của Vân Y ông dặn người nấu là không được bỏ hành. Cô ngồi dựa vào đầu giường, múc từng muỗng cháo lên ăn, dù không có khẩu vị nhưng vẫn ráng nuốt xuống. Cô chưa kể cái lần nhập viện vì bị dị ứng cho bố mẹ nghe, nếu không họ đã cãi nhau ầm ĩ với bà Lựu rồi.
Nhà cô còn có một em trai nữa, nhưng trước giờ bố mẹ thương cô hơn em trai nhiều. Lúc quen Lân thì ai ông bà quan sát rất kỹ rồi mới đồng ý cho hai người đi đến hôn nhân, họ sợ cô gả nhầm người chồng không tốt. Mới đầu bà Lựu tốt với cô lắm nhưng dần về sau thì không ưa cô. Bố mẹ cũng dần không còn thiện cảm với bà ta nữa, lúc gọi điện nói chuyện với cô thì luôn hỏi bà ta có làm khó cho cô hay không.
Lân mất, cô cũng muốn về nhà mẹ đẻ sống một thời gian. Quê cô yên bình, tươi mát, nó có thể giúp tâm trạng cô thoải mái, nguôi ngoai đi nỗi đau trong lòng. Nhưng hiện tại phải ở viện dưỡng thai, không biết khi nào có thể xuất viện được nữa.
Vừa suy nghĩ cô cũng đã giải quyết xong chén cháo, bà Hiếu nhận lấy rồi để sang một bên ân cần hỏi:
-Con thấy trong người thế nào rồi, có khỏe hơn chút nào hay không?
-Mẹ đừng lo lắng nhiều, con không sao.
-Nhìn con như thế này, mẹ xót lắm. Thế sau này con định ra sao, có muốn về nhà của mình hay không?
Vân Y ngước đôi mắt vô thần ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu không liên quan với câu của bà Hiếu:
-Còn bao ngày nữa đến Tết mẹ nhỉ?
-Hơn nửa tháng nữa.
-Nhanh quá mẹ nhỉ, năm nay không biết Lân sẽ mua gì tặng cho con, năm trước anh ấy đưa con đi mua áo dài.
Hai ông bà quay qua nhìn nhau thở dài, còn cô thì vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cười gượng.
-Con quên mất, anh ấy sẽ không đón tết cùng với chúng ta nữa, anh ấy không nhớ đến con mà bỏ lại con ở đây.
Ông Hải không chịu được nữa, vành mắt ông đỏ lên và đi ra bên ngoài. Bà Hiếu cũng chẳng khác ông là mấy, nắm tay cô liên tục an ủi.
-Đừng nhắc đến nữa, con phải mạnh mẽ mà sống tiếp.
-Con rất mạnh mẽ rồi mẹ ạ, nếu không thì con đã theo anh ấy rồi. Con mạnh mẽ để sống thay phần của anh ấy, sống vì đứa con nhỏ của chúng con.
-Vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa, mau khỏe lên để còn xuất viện về nhà.
Bà Hiếu đỡ cô nằm xuống nghỉ trưa, rồi bà ra ngoài nói chuyện với ông Hải:
-Làm sao đây ông, tôi lo cho nó quá.
Ông thở dài:
-Thì tôi cũng lo đâu kém gì bà, hay chúng ta đưa nó về nhà mình một thời gian.
-Thằng Lân mới mất, đi bây giờ thì không hợp tình, để qua 49 ngày rồi thương lượng với bà Lựu xem sao. Tôi nghĩ sau này con gái cũng không ở nhà đó nữa.
-Nhưng còn đứa nhỏ trong bụng, liệu bà ta có đồng ý cho tôi với bà đưa Vân Y đi hay không.
-Thôi chuyện đó để tính sau, bà vào trong nằm nghỉ một chút, tôi ra ngoài kia hút điếu thuốc.
-Hút ít thôi, khi nào vào phòng bệnh thì đợi cho hết mùi thuốc lá hẳn vào.
-Tôi biết rồi.
Ông Hải rời đi, bà cũng quay vào trong phòng. Kéo chăn lên đắp cho con gái rồi bà đến cái giường kế bên nằm nghỉ một chút. Chỉ vừa chợp mắt thì vợ chồng Ngọc và Hùng đến, thấy cả hai đều ngủ thì im lặng ngồi đợi. Bà Hiếu ngủ không sâu giấc nên mau chóng tỉnh lại, thấy Ngọc và Hùng ngồi đó liền vội vàng lên tiếng.
-Hai đứa đến có chuyện gì không?
Bà Hiếu biết Ngọc là chị của Đức Kiên, người bên cạnh chắc là chồng. Bà đi đến ngồi đối diện hai người thì Ngọc hỏi.
-Tình hình của em ấy sao rồi bác, nhờ Đức Kiên thông báo nên chúng con mới biết được mà đến đây.
-Haiz, đã ổn hơn rồi nhưng còn yếu lắm, chắc phải ở viện để theo dõi. Nhà chồng thì không quan tâm, còn hai bác thì bỏ bê công chuyện dưới quê.
Ngọc nhìn qua Hùng rồi anh ta nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết:
-Hay là hai bác cứ về đi, tụi cháu sẽ thuê người chăm sóc và lo tất cả các chi phí sinh hoạt cho Vân Y, khi nào rảnh thì hai bác lại lên thăm em ấy.
-Phận làm mẹ thì không lúc nào yên tâm được, sao để nó một mình không có người thân trông chừng chứ. Bác biết hai cháu tốt bụng, nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hai cháu.
Ngọc nắm lấy tay của bà Hiếu nhẹ giọng nói:
-Sao lại không liên quan, chính Lân là người cứu con trai của cháu, không những thế, khi xưa hai nhà chúng ta rất thân thiết mà, cháu muốn chăm sóc em ấy.
-Như vậy có được không?
Bà Hiếu đã từng nghĩ đến chuyện để ông Hải về một mình, nhưng không có bà thì ai lo cơm nước cho ông, lỡ may ông ấy làm quá sức, không có bà thì ai lo. Nghe vợ chồng Ngọc nói vậy bà cũng có chút lưỡng lự, không biết nên đi hay ở lại.
Hình như nghe tiếng nói chuyện nên Vân Y tỉnh lại, nhìn đồng hồ treo trên tường đã hơn 12h trưa. Cô xuống giường, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh mẹ.
-Bố mẹ về nhà đi, con ở đây không sao đâu, ngày nào con cũng sẽ gọi điện về cho bố mẹ mà.
Ngọc cũng thuyết phục.
-Em nói đúng đấy, bác cũng không còn trẻ nữa, thức ngày thức đêm thì làm sao chịu được. Cháu sẽ đặt dịch vụ của bệnh viện chăm sóc 24/24, sẽ không có chuyện gì đâu.
Bà Hiếu nhìn cô không biết nên chọn cách nào, cô chỉ mỉm cười.
-Bố mẹ về nhà đi.
-Thôi được, để mẹ đi tìm ông ấy nói chuyện, con ngồi đây với vợ chồng cháu Ngọc nhé.
Không phải Vân Y muốn đuổi khéo bố mẹ của mình về. Mà cô không muốn nhìn hai người chịu khổ, mẹ của cô có chứng đau lưng, thức ngày thức đêm thì sao mà chịu được. Cũng may có chị Ngọc đến khuyên nhủ và sắp xếp mọi việc, nếu không cô cũng chẳng thể khuyên bố mẹ về được.
Ngọc đỡ cô ngồi lại trên giường.
-Em còn yếu nên đừng đi lại quá nhiều, cứ ở trên giường dưỡng bệnh tốt hơn.
-Chị Ngọc, sao chị biết em ở viện mà đến đây.
-À, là Đức Kiên nói cho chị biết, lúc chị nghe tin thì sốc lắm, tất cả cũng đều là lỗi của gia đình chị.
-Đừng nói vậy, chị đã nghe câu Sống chết có số hay chưa, đâu ai biết trước mình chết mà tránh né, cũng thật may mắn, anh ấy để lại cho em đứa con này.
-Vân Y à, sau này em định thế nào, Lân mất rồi ,ở nhà chồng thì em không còn chỗ dựa nữa, bà Lựu sẽ đối với em ra sao.
Cô cười nhạt.
-Trước mắt bà ấy không thể đuổi em đi được, bởi vì em còn đang mang thai cháu nội của bà ấy. Bà sẽ không để em rời đi nếu nó là con trai.
-Con trai sao, tư tưởng của bà Lựu còn trọng nam khinh nữ hả, thời đại nào rồi.
Ngọc rót cho cô cốc nước ấm để cô đỡ khàn giọng rồi mới nói.
-Trong hai ngày vừa qua, chị có để ý đến thái độ của bà ta với cô con dâu kia, khác hẳn so với em, cô ta mang thai con trai sao.
-Đúng vậy.
-Nếu em mang thai con gái thì sao.
-Bà Lựu vốn không ưa gì em, nếu là con gái thì bà ấy sẽ tìm lý do để em rời đi. Không có Lân thì em sống ở đấy không có ý nghĩa gì cả, không ai hoan nghênh em trong căn nhà đó đâu.
-Rõ ràng em lễ độ, hiểu chuyện hơn cô con dâu kia nhiều, sao bà ta lại không trân trọng em chứ. Chị thấy tư duy của bà ta có vấn đề rồi, cô kia thì chỉ muốn người khác phải chăm sóc, phục vụ cho mình. Còn em thì lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Chị tuy là người ngoài nhưng loại người này thì chỉ cần nhìn qua là biết được ngay.
Vân Y nghe Ngọc nói đúng ý với suy nghĩ của cô thì vui lắm, trước giờ chưa có ai nói thẳng những vấn đề đó ra cả. Rõ ràng bà Lựu thiên vị chị Linh rất nhiều, suy nghĩ của bà ấy cô cũng không đoán được. Cô thở dài.
-Con dâu tốt không bằng con dâu có tiền. Trước đây nghe người ta nói như vậy em không có tin, trải qua rồi mới thấm thía nhiều điều. Dù em có hiểu chuyện, tốt đến mấy, bà Lựu cũng không có ưa em.