Đức Kiên lái xe hơi đắt tiền rời khỏi shop thú cưng, anh chạy xe lòng vòng không có mục đích. Ở độ tuổi 35, đáng lẽ ra anh đã có một gia đình nhỏ, vợ hiền con ngoan cho riêng mình. Nhưng số phận dường như đã định sẵn, đến bây giờ anh vẫn cô đơn lẻ bóng.
Về đến chung cư, anh ngồi thẫn thờ trên sopha, dáng vẻ người đàn ông trưởng thành ngồi lặng lẽ ở đấy như hòa làm một với màn đêm. Trong nhà đèn không được bật sáng, chỉ có điếu thuốc lá nhập nhòe bên môi. Hút mạnh một hơi, phà ra khói thuốc nồng, đợi cho tâm trạng dễ chịu hơn anh mới đứng lên, mở đèn và đi tắm.
Anh đã dọn ra ở riêng, không còn sống chung với bố mẹ nữa, hiện giờ chị gái và chồng chị ấy đang ở đó và chăm sóc hai người. May là anh sống một mình, nếu không thì ngày nào bố mẹ cũng giục anh phải mau lấy vợ.
Tắm xong, Đức Kiên dựa lên đầu giường, lấy album ảnh trong ngăn kéo bàn. Trong này có rất nhiều ảnh, có anh, bố mẹ anh, thậm chí là bạn bè của anh. Lật trang sau cuối của album, cô gái trong ảnh ở độ tuổi mười lăm, gương mặt rạng rỡ vui tươi, kế bên là chú chó lông xù xinh xắn.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt một cái đã là 10 năm rồi. Vân Y bây giờ thục nữ hơn rất nhiều, cư xử hòa nhã, lễ độ. Đức Kiên nhớ về những năm tháng xưa kia, anh suốt ngày trêu cô khiến cô phải giậm chân tức giận không biết phải làm gì. Ấy mà có chuyện cần giúp, cô vẫn luôn sẵn sàng làm theo việc anh sai bảo.
Anh buông một câu thở dài:
-Thật là hoài niệm.
Tắt đèn, người đàn ông trên giường trằn trọc khó ngủ, sau một ngày dài làm việc, cứ nghĩ sẽ dễ dàng thϊếp đi. Nhưng càng về khuya, bao nhiêu suy nghĩ bất chợt ùa về, tâm trí rối bời không tài nào ngủ được.
***
Sáng hôm sau, Vân Y tranh thủ dậy sớm, sắc thuốc trong sự ngó chừng của bà Lựu rồi mới đi chợ. Ăn sáng uống thuốc xong thì đi làm, cô và bà ấy vẫn không ai nói chuyện với ai, chắc hôm qua nói thẳng quá nên bà ấy đâm ra bực bội.
Đến khách sạn ST, Hà đã ở phía quầy lễ tân từ trước, thấy cô thì vẫy tay.
-Chị Vân Y, buổi sáng tốt lành nhé.
-Chào em.
Hà kéo tay cô lại hỏi nhỏ:
-Hôm qua mẹ chồng chị có nói gì không?
Cô tặc lưỡi:
-Không, nhưng lại giục chị mau sinh con.
-Bà ấy cũng thật là, cũng không hiểu cho vợ chồng chị, suốt ngày cứ tạo áp lực như thế.
-Thôi làm việc đi, để quản lý thấy hai chúng ta tám chuyện thì toi.
Đến giờ nghỉ trưa, Lân có gọi điện video call hỏi thăm cô một chút:
“Vợ à, kỳ kinh nguyệt của em đến chưa?”
Vân Y lắc đầu, anh nói tiếp:
“Em nhớ giữ ấm để bụng dưới không lạnh, như thế mới không đau bụng.”
“Em biết rồi, mà khi nào anh về.”
“Chắc trưa mai về rồi, công việc thuận lợi hơn anh nghĩ.”
Trò chuyện đôi ba câu rồi cúp máy, cô buồn bã nghĩ đến cảnh tối hôm nay, không biết cô và bà Lựu làm sao đối mặt mà ăn cơm đây.
Tan ca vào 5 giờ chiều, cô lái xe về thẳng nhà, nghe tiếng nói chuyện to nhỏ kế bên thì cô cũng đoán được, bà Lựu lại sang nhà bà Tám rồi. Không bận tâm những gì mà cô nghe, lên phòng thay quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn.
Hơn một tiếng sau đó, bà Lựu mới về nhà, nhìn tô canh trên bàn không có nêm hành, bà bực bội quát:
-Lại không bỏ hành, cô không ăn hành thì múc một chén để ra riêng đi, nhìn chẳng có mùi vị gì cả.
Vân Y chỉ từ tốn đáp lời:
-Con dị ứng với nó mẹ cũng biết mà, nhưng sau này con sẽ chú ý hơn, múc ra một chén riêng.
-Dị ứng hành? Tôi không biết còn có người bị như vậy, sống mấy chục năm trên đời rồi, tôi chưa thấy ai như cô cả.
-Con bị như vậy thật mà mẹ.
Vì cẩn thận khi nấu nướng, nên hai năm nay sống chung, cô chưa bao giờ tiếp xúc hay ăn phải hành, nên triệu chứng đó đương nhiên là bà Lựu không thấy được. Bà luôn cho rằng cô kén ăn này nọ, làm sao để cho bà hiểu đây.
Ăn cơm trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ, nhìn món ăn thì ngon nhưng cô nuốt không trôi. Đợi cho bà Lựu ăn xong, cô uống thuốc bổ khi nãy sắc, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về phòng.
Vân Y ngồi trên giường suy nghĩ một chút, hôm nay là đến ngày rồi nhưng vẫn chưa có, bình thường đâu trễ như vậy. Trong lòng cô nhen nhúm một tia hy vọng mong manh, liệu tháng này cô có mang thai hay không.
Hôm sau, cô xin nghỉ một ngày để chờ Lân về, vứt tất cả bã thuốc bắc và cất kỹ cái ấm sắc thuốc tránh để cho anh thấy. Nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, nấu xong thì Lân cũng về đến nhà.
Anh hôn cô thay cho nỗi nhớ hơn hai ngày vừa rồi, đem hành lý lên trên phòng, tắm rửa cho nhẹ người rồi mới xuống ăn cơm. Trên bàn ăn, anh lấy ra một đôi hoa tai bằng vàng kiểu dáng trưởng thành tặng cho bà Lựu. Bà ấy lập tức đeo nó lên xuýt xoa khen ngợi, còn nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý. Trưa nay, bà Lựu cười hơi nhiều, suốt bữa cơm cứ nói chuyện suốt, hai người cũng đáp lại mấy câu để cho bà bớt hụt hẫng.
Lúc Lân đang phụ Vân Y rửa chén, bên ngoài có tiếng bóp còi của xe taxi, bà Lựu nhanh chóng chạy ra xem ai đến. Bác tài xế xách hành lý từ trên xe xuống, để trong sân nhà, đợi cho một người ra khỏi xe rồi sau đó mới rời đi.
Bà Lựu hớn hở nói lớn vào trong nhà.
-Lân ơi, vợ thằng Long về rồi này.
Hai người đang ở trong bếp nghe thấy vậy cũng bước ra xem. Linh lớn hơn cô một tuổi, một tay đỡ lấy cái bụng còn chưa nhô to, õng ẹo đi vào trong nhà, nhìn mọi người rồi nói:
-Mẹ, con về rồi.
Bà Lựu đi đến kéo tay của Linh :
-Sao con về mà không báo trước để mẹ sắp xếp.
Nói rồi nhìn qua anh và cô đang đứng đó.
-Mau đem hành lý của chị lên trên phòng đi, nó có bầu không tiện xách đồ nặng đâu.
Hai người chào qua một tiếng rồi đem hành lý của cô ta lên trên. Phòng đó trước kia là của Long, kế bên phòng của hai vợ chồng, hai người phụ dọn dẹp một chút là ở được rồi. Vân Y cảm thấy cả người mệt mỏi, nhưng vẫn xuống lầu trò chuyện.
Linh nhìn qua Lân và cô, làm ra động tác xoa xoa bụng rồi hỏi.
-Hai em vẫn chưa có tin vui sao, lâu lắm rồi đấy.
Cô cứng miệng không sao trả lời câu hỏi chỉ chị ấy, anh nhẹ nhàng nắm tay cô như trấn an.
-Vợ chồng em không vội.
Chị ấy nói tiếp.
-Cái gì mà không vội, nhà cửa có, công việc ổn định, không sinh thì đợi đến khi nào?
-Chị cứ sinh trước đi, vợ chồng em hẳn sinh sau.
Anh có chút không vui, hàng chân mày nhíu chặt lại, nên Linh không tiếp tục khơi dậy đề tài con cái nữa. Cô ta than mệt sau một đoạn đường dài ngồi máy bay, vì vợ chồng chị sinh sống và làm việc cách nơi này khá xa. Bà Lựu vui vẻ đi cùng chị ấy lên trên phòng, cô và anh ngồi nhìn nhau khó hiểu.
Lân hỏi cô rằng:
-Trước giờ mẹ có đối xử đặc biệt như thế với em không?
Cô bĩu môi lắc đầu, anh lại hỏi.
-Sao lại niềm nở khi thấy chị Linh vậy, bộ có thai nên cách đối xử cũng khác?
-Chắc vậy đó, thôi mình cũng về phòng đi, em có hơi buồn ngủ. Chiều đến siêu thị mua gì đó ngon ngon đãi chị Linh một bữa.
-Anh đi với em nhé.
-Vâng.
3h rưỡi chiều, hai vợ chồng cùng nhau đến siêu thị mua thực phẩm, hai người quyết định mua đồ về nấu lẩu. Lúc đi qua quầy hải sản, Vân Y có chút khó chịu vì không chịu được mùi tanh ở nơi này. Dù hải sản đã được sơ chế rất kỹ, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái mùi ấy, nó ngai ngái đến độ dạ dày cô muốn biểu tình.
Lân nhìn thấy như vậy nên để cô đứng xa ra, một mình anh đi chọn hải sản, xong xuôi anh có hỏi.
-Em sao vậy?
-Tanh lắm, em không chịu được.
-Anh có thấy mùi gì đâu, thôi chắc mũi của em nhạy cảm đấy, mình đi tiếp nào.
Hai người mua một ít rau và nấm, gia vị , vô ý đi ngang qua nơi bán quần áo cho trẻ em. Chỉ nhìn một lát, anh và cô đều hiểu ý của nhau, không nghĩ đến nó liền rời đi, vui vẻ trò chuyện.
Về nhà, cô nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu. Linh thì đang ngồi ở phòng khách xem tivi với bà Lựu, hai người ấy không quan tâm cô nấu cái gì, làm cái gì. Nhờ có Lân đứng kế bên phụ một tay, cô cũng đỡ vất vả.
Lúc rửa tôm mực cho sạch, Vân Y có cảm giác dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô tức tốc chạy vào nhà vệ sinh gần đấy, liên tục nôn mửa. Lân hốt hoảng chạy theo phía sau, không ngừng hỏi:
-Vợ ơi, em sao vậy?
Nôn khan một hồi, mặt mày cô trắng bệnh đến khó tin. Cô súc miệng để xua đi vị chua nơi cổ họng, sau đó mới trả lời được.
-Không biết nữa, em thấy khó chịu lắm.
Anh càng lo lắng hơn.
-Hay anh đưa em đi viện nhé.
-Không cần đâu, chắc dạ dày em không được tốt mà thôi.