1,
Tôi bí mật theo dõi người đàn ông mặc vest trước mặt tôi được ba ngày.
Trên người anh ta nồng nặc mùi con tôi.
Nhưng len lén theo dõi mấy ngày cũng không thấy bóng dáng của con tôi đâu.
Tôi nhìn mấy người đang đi qua đi lại.
Trong ba ngày qua, câu nói mà anh ta nói nhiều nhất là:
“Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.”
“Trời lạnh rồi, cho Triệu thị phá sản thôi.”
“Trời lạnh rồi, cho Mã thị phá sản thôi.”
Tôi rất lo lắng, mùi của con tôi trên người anh ta đã dần dần nhạt đi.
Tôi sợ con của tôi sẽ bị anh ta ăn mất.
Đêm nay tôi quyết định sẽ m//ổ bụng anh ta để tìm đứa bé.
Ban đêm.
Anh ta uống rượu với những người đàn ông vừa béo vừa hói, mỗi ông một cô trong tay.
Nhưng chỉ có mình anh ta là đẩy người phụ nữ chuẩn bị ngồi lên người anh ta ra.
Bày ra cái vẻ mặt tức giận nói: “Tiêu Thiên Trạch tôi không thể bị một nữ nhân xấu xí dung tục như cô vấy bẩn được!”
Anh ta đổ nốt chén rượu vào mồm, sau đó đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Lảo đảo đi vào thang máy rồi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Tôi ôm ống quần của anh ta cùng đi vào.
Anh ta bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra.
Khi tôi chui ra từ quần áo của anh ta, anh ta đã ngâm mình trong bồn tắm.
Tôi ngồi trên quần áo của anh ta đợi lâu ơi là lâu.
Hình như anh ta dần dần chìm xuống giống như sắp ch//ết đuối.
Tôi đành biến thành người, kéo anh ta lên giường.
2,
Tôi ngồi trên giường, anh ta thì nằm bên cạnh tôi.
Tôi đang suy nghĩ xem làm thế nào để biết được đứa con của tôi có trong bụng anh ta không.
Ai mà biết tại sao đột nhiên anh ta lại thở dốc, toàn thân đỏ bừng, hình như đang rất khó chịu.
Tôi còn chưa kịp làm cái gì.
Anh ta đột nhiên mở to mắt ra.
Nắm chặt lấy tay của tôi, còn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp này nữa.
Sau đó lại ném tay tôi ra, tức giận quát tôi:
“Người phụ nữ đáng ch//ết này, em dám hạ thuốc tôi?”
Tôi lắc lắc đầu giải thích: “Tôi chỉ muốn xem xem trong bụng anh có đứa con của tôi không.”
Tôi nhìn chằm chằm vào miệng anh.
Không biết tại sao mà hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
Đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Người phụ nữ đáng ch//ết này, em đừng si tâm vọng tưởng nữa, còn muốn trộm giống của tôi sao? Đừng có mơ, Tiêu Thiên Trạch tôi là người phong lưu phóng khoáng, là người đàn ông xuất chúng, là nhân tài kiệt xuất hiếm có ngàn năm có một, đẹp trai lai chó hiếm có khó tìm. Không người phụ nữ nào xứng với tôi, càng không có người phụ nữ nào có tư cách sinh con cho tôi!”
Tôi cảm thấy anh ta quá lắm mồm.
Tôi tiến lên đẩy anh ta xuống.
Tôi đè chặt hai tay, không cho anh ta không thể di chuyển.
“Há mồm ra!” Tôi định chui vào mồm anh ta xem đứa con của tôi có trong đó không.
Tiêu Thiên Trach sửng sốt, sau đó cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Người phụ nữ này, em không biết sao, không ai có thể ra lệnh cho tôi, cũng không có ai được phép nằm ở phía trên tôi.”
Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã bị xoay tròn rồi ngã xuống giường.
Anh ta từ trên cao cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi.
Lại còn mắng tôi: “Đệch! Nữ nhân đáng chết này, em cho tôi uống thứ thuốc gì mà khiến tôi trở nên mất đi khả năng tự chủ mà tôi luôn tự hào như vậy? Được thôi, đây là do em tự làm tự chịu!”
Anh ta vừa nói xong, cúi đầu mυ'ŧ nước miếng của tôi.
Đang định đẩy anh ta ra, tôi khựng lại.
Trong nước bọt của anh ta không có mùi đứa con của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy có nghĩa là Tiêu Thiên Trạch không ăn thịt con tôi.
Đang định vui vẻ đẩy Tiêu Thiên Trạch đang gặm miệng tôi ra.
Tôi nhận ra rằng toàn thân không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng tôi nhận ra sai lầm của mình, tôi nuốt nước miếng của con người nên bị dị ứng rồi!
Tôi càng lo lắng hơn, Tiêu Thiên Trạch có vẻ rất độ//c á//c, liệu anh ta có ăn luôn củ nhân sâm lớn là tôi không?
May thay, anh ta đột nhiên đứng dậy.
Vội vàng lấy tay bịt mũi.
Tôi thấy rất nhiều m//á//u chảy ra qua các kẽ tay.
Tiêu Thiên Trạch có vẻ bị dọa đến sợ thật rồi.
Sau khi lau sạch, anh ta yếu ớt nói:
“Không nghĩ tới tôi đường đường là Tiêu Thiên Trạch, lại bị một người phụ nữ như cô hạ độc chớt!”
Nói xong, anh ta ngã đè lên người tôi.
Tôi nghe thấy nhịp tim anh ta đập rất nhanh.
Tôi hơi áy náy, quên mẹ mất mình là củ nhân sâm siêu bổ dưỡng.
Anh ta mυ'ŧ nhiều nước bọt của tôi như vậy, chắc là bổ quá mức cho phép rồi.
Tôi muốn chuồn đi, nhưng cả người không có chút sức lực nào.
Tôi bị đau đầu, hoa mắt, chóng mặt rồi cũng ngất đi.