Tiết trời mùa thu đẹp đến nao lòng. Tranh thủ thời điểm rừng phong thay lá đẹp nhất trong năm, Henry xin nghỉ phép để dẫn bé con đi chơi.
Trời xanh trong veo, nắng ấm dịu dàng, gió nhẹ hiu hiu hỏi thăm mái tóc hai người. Không gian xa rời phố thị thoáng đãng trong lành và đượm mùi cỏ cây.
Hai người nghỉ ngơi ở một bóng râm mát mẻ, Henry bày biện đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị lên trên tấm thảm dã ngoại.
Dai ngồi khoanh chân lim dim đôi mắt, lấy mông làm điểm tựa, cả người như con lắc lay động nhịp nhàng, hòa mình với thiên nhiên.
Mỗi lần thấy cảnh này, Henry đều cảm thấy vừa kỳ cục vừa đáng yêu.
Anh không hiểu nguyên nhân rất nhiều hành động của cậu, chỉ đành bất lực và cưng chiều dõi theo với ý cười vương trên khóe mắt.
Bởi đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu.
Henry cẩn thận phết sốt chanh leo lên miếng bánh mì kẹp, dâng đến tận miệng bé yêu.
- A.
- Nhoằm.
Dai ngoạm một phát hết nửa cái.
- Nào ngồi im, rơi bây giờ. Ăn thì thôi lắc lư.
Dai nghe lời chậm rãi tiêu diệt bánh mì thơm ngon đủ vị.
"Chỉ có lúc mải ăn là ngoan thôi". Henry nghĩ thầm.
Anh cố ý chỉ chuẩn bị lượng thức ăn vừa đủ để xua cơn đói, chứ nếu đút cái miệng tham lam kia no nê thì chắc hẳn sẽ vỡ hết kế hoạch buổi chiều.
Vậy mà tính toán tỉ mỉ của anh vẫn không đấu lại được cơn lười chảy thây của cậu.
Chén xong đồ ăn, Dai liền mò mẫm cặp đùi Henry, tự giác gối đầu lên vị trí độc quyền mà thảnh thơi ngắm trời mây.
Cậu cầm tay Henry đặt lên bụng, nhắc anh thực hiện chức trách chuyên biệt của mình.
Henry bật cười xoa xoa cái bụng còn chưa căng lắm đang ngửa lên trời.
Nhìn cậu híp mắt hưởng thụ chỉ thiếu điều rên hừ hừ, lắm khi anh nghĩ cậu hẳn là anh em sinh đôi với chàng mèo béo phì ở nhà.
Người ta nói mèo học theo tính cách của chủ. Anh lại thấy hai đứa nhỏ mất nết nhà mình lây nhiễm chéo tất cả thói hư tật xấu cho nhau.
Dai chỉ những đám mây trắng bồng bềnh trôi rồi lải nhải kể chuyện.
Đám này giống bạn cua cáu kỉnh bò dọc xong bị trật khớp, đám kia thì giống bạn vịt chiến binh vác tên lửa chuẩn bị giải cứu thế giới...
Henry lẳng lặng ngồi nghe trong sự ngưỡng mộ. Bé con của anh có góc nhìn đặc biệt thú vị. Anh yêu vô cùng phần trẻ thơ dù trải qua dông bão vẫn chưa bị mất đi ấy.
Bỗng có bóng chim cực lớn vụt qua trên đầu làm hai người giật nảy mình.
Dai ngồi phắt dậy. Henry vội đỡ tấm lưng lảo đảo của cậu.
Đôi thiên nga đạp đạp nước hạ cánh xuống mặt hồ gợn sóng.
- Ha ha ha. - Dai cực kỳ hào hứng khi lần đầu chứng kiến thiên nga lướt sóng.
Cặp thiên nga nhanh chóng ổn định thân hình trên mặt nước, rồi nép sát vào nhau, tình tứ chầm chậm bơi giữa khung cảnh yên bình.
Dai kéo Henry tới gần bờ hồ, mắt cậu long lanh đầy ngưỡng mộ.
Henry biết bé con đang nghĩ gì, nhưng anh không kìm lại được ham muốn bắt nạt cậu.
- Thật ra, thiên nga không quá chung thủy như con người tô vẽ đâu. Đã có nghiên cứu khoa học về đời sau của nhiều cặp thiên nga rồi. Tỉ lệ nɠɵạı ŧìиɧ cũng đáng kể đấy.
Dai hậm hực liếc xéo anh rồi quay ngoắt đi.
- Hừ, thèm vịt quay!
Nhìn cậu lạch bạch giậm chân, Henry âm thầm hả hê.
"Xem ra hôm nay mấy con có cánh không được yên thân rồi"
Buổi chiều mát dịu, hai người tay trong tay đi dạo vãn cảnh.
Bên cạnh họ, một bé trai dắt tay bố liên tục gọi "daddy, daddy" đòi giải thích xem đây là con gì, kia là cái chi.
Dai quay sang nhìn Henry với cặp mắt to tròn hết cỡ.
Ngay lập tức, anh có linh cảm cực xấu.
- Này, em đừng...
- DADDY!
Không kịp bịt miệng!
Henry chết trong lòng nhiều chút với những ánh mắt tò mò hướng về phía mình.
"Có những chuyện chỉ nên làm trong phòng ngủ thôi..."
Chắc là trả thù cho vụ thiên nga nɠɵạı ŧìиɧ vừa nãy đây mà!
Gây tội thì phải chịu thôi biết sao giờ?
Đi dạo thêm một đoạn nữa, hai người dừng lại ở khuôn viên có đài phun nước và ghế đá nghỉ chân.
Nhìn thấy đàn chim bồ câu nhẩn nha nhặt mồi, mắt Dai sáng rực lên, cậu đột ngột lao tới dọa cho mấy bé chim hoảng hốt bay tán loạn.
Thiếu niên xinh đẹp tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi cười giữa những cánh lông vũ tung bay trong nắng. Có lẽ sẽ là cảnh tượng nên thơ vô cùng nếu cậu không luôn miệng kêu:
- Cháo, cháo, cháo!
Henry cười khổ:
"Hầy, lại đòi ăn biểu tượng của hòa bình!"
Anh kéo cậu ngồi xuống ghế đá, chia sẻ ổ bánh mì để xé cho lũ bồ câu ăn. Lũ chim dễ dãi nhanh chóng quên thù mà bu lại gần.
Dai vẫn chưa từ bỏ ý định mần thịt bọn nó. Cậu láo liên dòm xem con nào béo, tay vẩy mồi, miệng liên tục lẩm bẩm:
- Ăn đi, lại đây ăn nhiều vào cho béo đi. Con gì nuôi cũng để thịt thôi khà khà khà...
Henry cứng họng, anh không cãi nổi mà cũng chả có tư cách để cãi. Tính ra thì anh còn nuôi cậu từ bé nữa kìa...
- Tối nay ăn gì? Còn muốn ăn vịt quay không?
- Hừm...
Vẻ mặt Dai trầm ngâm. Làm gì cũng vô tri nhưng cậu lại luôn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề ăn uống.
Ưu tiên quan trọng nhất đời cậu chỉ có ăn ngon và chơi vui. Thức ăn ngon là nguồn sống, là động lực sinh tồn, cậu sẽ chết mất nếu không được ăn ngon.
Thật ra khẩu vị của Dai trở nên khắt khe cũng bởi vì bị Henry nuông chiều thành hư.
Ai bảo anh đảm quá làm gì!
Khiến cho cậu không dễ dàng thỏa mãn với đồ ăn bên ngoài nữa.
Đây rõ ràng là thuyết âm mưu đen tối!
Khiến cậu không rời bỏ anh được!
- Ăn lẩu nướng gia cầm.
- Chọn trong danh sách quán quen nhé?
- Anh nấu cơ!
- Em chỉ muốn hành anh thôi đúng không? - Henry tỏ vẻ bất mãn.
- Đúng òi! Chịu thì chịu! Không cũng phải chịu! - Cậu cứ ngang ngược đấy.
- Nấu chứ thưa ngài! Nhưng giờ đi siêu thị cũng mất khá nhiều thời gian. Cuối tuần rảnh ăn buffet luôn nhé?
- Ò.
Ủa khoan?
Cậu bị thao túng tâm lý!