Trong ký ức thời thơ ấu của Henry, đọng lại vô vàn hình ảnh của một nhóc con hàng xóm láu lỉnh được cả khu phố yêu thích bởi vì quá đáng yêu.
Ỷ vào ngoại hình xinh xắn và cái mồm dẻo quẹo, nhóc đó tha hồ nhận bố mẹ nuôi và tận hưởng ưu ái khắp nơi, tất nhiên, phụ huynh của anh cũng không ngoại lệ.
Thế là tự dưng Henry phải dắt theo một cái đuôi nhỏ bám dính chẳng buông mỗi lần đi chơi với đội bóng, và chịu đựng đủ ánh nhìn sắc lẹm của đám trai tuổi dậy thì khi bé con tinh xảo như búp bê thu hút hết chú ý của các bạn nữ xinh đẹp đội cổ vũ.
Có lẽ anh đã quen với việc cam chịu kể từ khi đó. Thời gian trôi qua, nhóc con dù trở thành một thiếu niên đẹp trai vẫn quen thói bám riết anh không rời, thậm chí còn được cưng chiều như con út và có hẳn một căn phòng riêng trong nhà anh nữa.
Suốt bao năm anh nhẫn nhịn chờ chực thời cơ gào lên rằng:
"Bố mẹ bị lừa quá sâu rồi, nó nghịch như quỷ ấy chứ hiền lành nỗi gì!"
Nhưng mà quỷ con quá cao tay, đã chẳng để lại cho anh mẩu bằng chứng nào, lại còn thường xuyên biến anh thành đồng phạm dung túng tiếp tay cho hàng loạt trò nghịch ngợm kinh hồn. Thế là hết mách lẻo gì luôn.
Dù vậy, phủ nhận niềm yêu mến đối với cậu là dối lòng. Sức khỏe của mẹ Henry giảm sút từ sau khi anh ra đời, nên nhóc Dai đã hoàn thành rất tốt vai trò đứa con út đáng yêu mà cả gia đình anh luôn thầm mong muốn.
Hơn nữa, cậu còn góp công nâng cao tinh thần trách nhiệm đảm đương vai trò anh lớn của Henry. Bởi vì em trai nhỏ tuổi rất ham chơi, nên anh cần mau chóng giỏi giang và trưởng thành để có thể bảo vệ đứa em ngốc nghếch này.
Mọi người xung quanh đều nhận ra anh chỉ giả vờ thở dài ngao ngán, rồi lại hăng hái lao vào giải quyết vấn đề nhanh hơn bất cứ ai.
Thế nhưng ngày tháng tươi đẹp như hoa thơm sớm nở tối tàn, anh không bao giờ quên được cảnh mặt trời nhỏ của anh bần thần ướt đẫm trong mưa lạnh hôm ấy. Tin dữ ập tới đột ngột hơn cả tiếng sét báo hiệu cơn dông đầu hạ.
Anh lẳng lặng ở bên chứng kiến tấm lưng mảnh khảnh kiên cường của cậu lo liệu xong xuôi tang lễ của bậc sinh thành mà vẫn chưa một lần khom xuống.
Đến khi đêm tối hạ màn bao trùm căn nhà lạnh lẽo vắng bóng người, anh mới nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên, để cậu vùi mặt vào l*иg ngực ấm áp, giấu đi những giọt lệ không muốn cho ai khác nhìn thấy.
Từ sau tai nạn của bố mẹ, Dai trầm lặng hơn nhiều. Henry dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ấy.
Anh lặng lẽ dõi theo, cho cậu khoảng không và thời gian để tự lành vết thương, song vẫn lưu tâm từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống cô độc của cậu nơi căn nhà trống trải.
Thiếu niên chưa đủ tuổi trưởng thành lầm lũi đi về, tự lập lo liệu sinh hoạt cá nhân đằng sau cánh cửa đóng kín.
Sau này, khi trả lời cho câu hỏi mình yêu từ bao giờ? Ký ức về khoảng thời gian khó khăn ấy hiện lên như một nốt trầm trong giai điệu cuộc đời, lúc mà anh nhìn nhận ra khía cạnh khác trong tính cánh của cậu.
Thì ra nhóc ấy độc lập và mạnh mẽ hơn anh tưởng nhiều. Nếu không còn đeo hai chữ phiền phức lên mặt rồi hớn hở chạy về phía anh sau mỗi lần gây rắc rối, thì Dai giống như một cậu em nhà bên ưu tú, không có điểm gì đáng chê trách. Cậu cư xử lịch thiệp, duy trì khoảng cách vừa đủ để mọi người không cảm thấy quá gần gũi hay xa lạ, kể cả với anh.
Sâu trong cõi lòng Henry, một khoảng trống nảy sinh rồi dần lan rộng. Nhiều lúc anh mông lung tự hỏi:
"Sẽ chỉ là như vậy sao? Mối quan hệ của chúng ta từ nay trở đi..."
Giữa đêm mùa thu, sau khi trằn trọc trên giường cả buổi, anh xốc chăn, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy sang gõ cửa căn nhà đối diện.
Và cánh cửa ấy mở ra với anh.
...
Henry giật mình tỉnh giấc lúc tờ mờ sáng. Anh quen tay kéo cái chân giò vắt ngang bụng mình xuống rồi ôm người yêu vào lòng. Thế mà hiếm khi khó vào lại giấc.
Anh nằm im lặng ngắm nghía khuôn mặt mơ ngủ như chó con say sữa của người yêu. Em ấy là tuổi thơ, thanh xuân và mãi sau này của anh. Bao nhiêu tuổi không quan trọng, đối với anh, em mãi là bé con có thể thoải mái hồn nhiên vui cười, vô lo vô nghĩ, chẳng cần phải lớn lên.
Henry nhắm mắt chạm môi lên tóc Dai.
"Chúng ta như một cặp trời sinh, người vô tri phá của, người tình nguyện theo sau dọn dẹp.
Vậy là đẹp đôi