Tống Tuyết Kiều cũng là lần đầu đánh người, trong đầu cô cũng không có dự tính trước, rất lo lắng sẽ làm người ta bị thương. Nhưng trời tối, cô không nhìn thấy, liền lấy tay chạm vào cơ thể anh.
Nhưng điều này đối với Hoắc Chấn Đình mà nói có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bởi vì nơi cô chạm vào giống như có lửa đốt, anh vội vàng dùng bàn tay to ngăn cô lại, sau đó dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: “Chờ lần sau anh trở về, chúng ta liền kết hôn.”
Còn chờ lần sau trở về?
Nhưng bây giờ dường như cô cũng không có lý do gì để từ chối, về phần đề nghị kết hôn ngay bây giờ thật sự là quá không biết xấu hổ, hơn nữa anh rời khỏi bộ đội cũng không có bao nhiêu thời gian.
Nếu chuẩn bị hôn lễ gì đó, sợ là không kịp. Hơn nữa, đột nhiên kết hôn không biết những người đó sẽ nghĩ cái gì.
"Vậy, chúng ta cứ lén lút như vậy sao?" Sau đó lén lút, trong lúc bất chợt kết hôn, tình huống cũng giống như bây giờ.
“Đương nhiên là không, chờ hai ngày nữa anh sẽ bảo chú tìm bà mối, đến lúc đó chúng ta gặp mặt một lần sau đó xác định quan hệ.”
“Ừ.”
Không sao, nam chính khá chu đáo, ít nhất mọi chuyện đều được sắp xếp rõ ràng, nhưng đứa nhỏ này chỉ có thể là chưa kết hôn đã mang thai trước.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Tống Tuyết Kiều không sợ Hoắc Chấn Đình nữa, tâm tình cũng chậm rãi vững vàng. Kỳ thật từng bước từng bước đến cũng rất tốt, đáng tiếc nhiệm vụ không cho phép. Quên đi, kỳ thật mang thai con của người này cũng không tệ. Cho dù cô cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng người đàn ông này vẫn đáng để giao phó, cùng lắm là đến lúc đó tìm được anh là tốt rồi. Không chừng anh không đợi phát hiện có đứa nhỏ đã trở về kết hôn với cô, như vậy cũng không tính là chưa kết hôn đã có thai.
Kỳ thật cô một người phụ nữ trong thời đại mới, thực sự không sợ những điều này, nhưng dù sao cũng phải cho mình đường lui, đừng để khổ sở giống nguyên chủ như vậy.
Chứng kiến đối tượng nhỏ ngoan ngoãn như thế Hoắc Chấn Đình tràn ngập trái tim bạn trai, tự động đưa cô về, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Ngày mai chúng ta đi thị trấn một lần như thế nào?"
Tống Tuyết Kiều run rẩy, tuy rằng cô tin tưởng nhân phẩm của nam chính nhưng thật sự không tin được hành vi của anh. Cô thực sự sợ nghĩa trang hoặc đàn muỗi đêm nay, đi lên trấn trên còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Thị trấn đông người lắm miệng, hay là... Đừng đi nữa.”
"Không được, cùng lắm thì ngày mai tôi gặp người tôi trực tiếp nói cô là đối tượng của tôi. Bây giờ đối tượng tự do không phải là không có, còn trốn tránh bọn họ sao?" Hoắc Chấn Đình lập tức phản bác ý kiến của đối tượng nhỏ, anh là quân nhân cũng không phải người làm công tác ngầm, tìm bà mối là vì thể diện của cô, nhưng anh không thể cứ mãi như thế này được.
“Biết rồi biết rồi, em đi còn không được sao?” Anh rống lên vẫn không thu hút được ai, Tống Tuyết Kiều sợ đến mức vội vàng quay lại chỗ thanh niên tri thức, không dám để ý đến anh.
Nhưng sau khi trở về liền buồn bực, người đầy vết muỗi đốt, trầy xước chỗ này chỗ kia, cả đêm mất ngủ.
Thật vất vả chịu đựng đến sáng hôm sau, sau khi làm một chút việc, cô bị Hoắc Hương Hương gọi đi. Mọi người ai cũng biết cô là ân nhân của Hoắc Hương Hương, cho nên bị một cô bé còn đang trong thời gian hồi phục gọi đi cũng không sao, chỉ là Đào Hồng tức giận đến không chịu được, bởi vì bên cạnh có hai nữ tri thanh niên tri thức nói: "Quan hệ với đứa nhỏ tốt như vậy, đây là muốn vội vã làm mẹ kế người ta."
“Trước kia đã muốn làm mẹ kế người ta nhưng đại đội trưởng chúng ta không đồng ý, lần này cứu con gái ông ta, vậy còn không nước chảy thành sông?”
“Sau này chúng ta phải gọi cô ta là vợ đại đội trưởng.”
"Các cô nói lung tung cái gì, cô ấy không cần công điểm các cô cũng không cần?" Đào Hồng tức giận đến không chịu nổi, thật là không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Nhưng nghĩ đến một người đàn ông tốt như vậy bị một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ hủy hoại thì không cam lòng, vừa làm việc vừa nghĩ cách.
Tống Tuyết Kiều cũng không biết, cô dựa theo sự sắp xếp của Hoắc Chấn Đình tìm được một chiếc xe đạp dưới bóng cây, sau đó tìm được chìa khóa trong hốc cây. Sau khi mở khóa xe đạp lên thị trấn, thấy được Hoắc Chấn Đình trong bộ quần áo bình thường, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm lớn, khi kéo xuống gần như không thấy mặt.
Vẻ mặt cô đầy vạch đen, vị công tác ngầm này làm thật đúng chỗ, đúng là bí mật hẹn hò.
Mà cô vừa tới Hoắc Chấn Đình liền tới giúp cô cất xe đạp, sau đó cũng đưa cho cô một cái mũ rơm, nói tiếp: “Đi theo anh.”
Cái này đâu giống hẹn hò, rõ ràng là phiên bản hiện trường của đồng chí ngầm a. Cô cũng thừa dịp này nhìn xung quanh, không có người quen đi theo Hoắc Chấn Đình, sau đó nghe thấy anh nói: “Không cần quá mức lo lắng, anh đã dạo qua một vòng, cũng không có người quen nào.”
“...... Ừ.” Cô yên lặng đi theo Hoắc Chấn Đình đến cung tiêu xã, trong này cơ bản không có ai. Nhân viên bán hàng đều nghiêng sang một bên ngủ, Hoắc Chấn Đình nhẹ nhàng gõ quầy một cái nói: “Đồng chí, tôi muốn xem bút máy.”
Tống Tuyết Kiều giật mình, đây là muốn mua quà cho cô sao? Đã phát triển đến trình độ này rồi sao? Cô cảm thấy lần này chỉ số thông minh của Hoắc Chấn Đình vẫn đang online, ít nhất mua bút máy gì đó rất có ý nghĩa ghi nhớ.
"Em lại đây một chút, nhìn xem thích cái nào?"
“Ừ, mua cho em sao?”
Ai da, gần đây nam chính rốt cục thông suốt, như thế nào càng nhìn anh càng thuận mắt đây?
“Không...... Là mua cho bạn anh, em đến xem giúp.”
... "Cô rất muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Phí nhiều công sức tìm cô đến như vậy, chính là vì xem bút máy cho bạn anh? Bởi vì nam chính luôn có ấn tượng là rất chân thành sẽ không nói dối, cho nên Tống Tuyết Kiều khẳng định anh đây là nói thật, vì vậy thở hổn hển đi qua tùy tiện chỉ vào một cây bút anh hùng màu xanh nói: "Cái này."
Hoắc Chấn Đình từ trước đến nay không phải là người lề mề, cô nói cái nào thì cái đó. Cho nên trả tiền rồi dẫn người ta ra ngoài.
Cảm giác được người sau lưng có chút kháng cự đi theo mình liền nói: “Làm sao vậy?”
“Em muốn về thôn, còn phải tích góp công điểm.” Không muốn bận tâm cùng nam chủ lăn lộn, không có cảm giác yêu đương một chút nào, chỉ có một điều, người đàn ông này xứng đáng được độc thân, sau này sinh con cũng không sống cùng anh, sợ bị tức chết.
"Cho em." Hoắc Chấn Đình nhìn thấy xung quanh không có người mới đưa bút máy cho cô, cũng không biết vì sao cô đột nhiên vội vã tích góp tiền như vậy, chẳng lẽ tiền công không đủ sợ cuối năm trừ tiền?
Tống Tuyết Kiều giật mình một chút, nói: "Cái này, cái này không phải mua cho bạn của anh sao?"
"Đây là một chiến thuật." Nếu không, điều gì sẽ xảy ra nếu một người đàn ông mua thứ gì đó cho một người phụ nữ bị lộ ra ngoài thì làm sao bây giờ? Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
“Nhưng mà, anh vừa mới nói dối.” Trong sách không phải nói, anh là người thành thật, không nói dối sao? Mình có phải hay không, tìm lầm nam chính rồi?
“Đây là chiến thuật.” Không phải nói dối.
“……" Đây là xử đối tượng cũng không phải đánh trượng, chiến thuật cái gì dùng được sao? Trong sách viết nam chính rất thành thật, hiển nhiên là giả thành thật.
Tất nhiên, nữ chính của chúng ta vẫn chưa biết rằng buổi hẹn hò của mình là một kế hoạch được sắp đặt bởi bộ phận chiến thuật, cô thậm chí muốn gϊếŧ nam chính.