Thấy Dạ Thuần im lặng không trả lời khóe môi đầy máu của hắn khẽ nhếch lên, cái này còn cần phải hỏi sao?
Chịu bao sự nhục mạ của hắn cả về tinh thần đến thể xác, ép y đến mức tìm đến đường chết không hận mà được sao? Hắn đưa tay lên ôm nhẹ lấy Dạ Thuần vào lòng, bàn tay đẫm máu chạm đến đâu y phục của Dạ Thuần đều vương máu đến đấy.
"Ta tội ác vô kể chết không đáng tiếc, được chết trong tay của đệ thực sự đã khiến ta mãn nguyện rồi."
"Thuần nhi hãy quên kẻ tồi tệ là ta đi, những chuyện ta làm với đệ tất cả đều xóa sạch đi được không? Ta chỉ cầu mong kiếp này đệ bình bình an an vui vẻ mà sống, không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa... Khụ..."
Nói đến đây hơi thở của hắn đã nặng nhọc hơn, lại nôn tiếp ra một búng máu ướt đẫm cả vai Dạ Thuần. Dạ Thuần siết tay lại hai mắt vẫn như cũ nhắm chặt, lắng nghe từng lời nói yếu ớt của hắn.
"Xin lỗi vì ta đã yêu đệ... Nếu không có tình cảm này, ta sẽ không vì đố kỵ mà hành hạ, ép bức đệ, có lẽ đệ sẽ không chịu nhiều cực khổ như vậy... thật xin lỗi."
"Ta không dám mong tha thứ, cũng không dám mong kiếp sau được sánh bước cùng đệ... Chỉ xin duy nhất một điều, kiếp sau cho ta dõi theo đằng sau che chở, nhìn đệ sống thật tốt có được không?"
"Ở dưới Hoàng Tuyền bên bờ Bỉ Ngạn cạnh sông Vong Xuyên, ta sẽ không uống canh Mạnh Bà mà bước qua cầu... Ta sẽ đứng đó chờ đệ... dù là trăm năm hay nghìn năm ta vẫn luôn sẽ chờ, cho ta tiễn đệ nốt đoạn đường cuối rồi sau đó... sau đó..."
Hắn nói có chút khó khăn, chữ được chữ không nhưng vẫn gắng gượng nói hết câu: "Sau đó... cho ta làm một cái bóng bên cạnh đệ..."
"Có được không?"
"..."
Đáp lại Kỳ Vũ chỉ là một khoảng không im lặng, hắn tựa vào vai y hơi thở nặng nề, thanh kiếm xuyên qua l*иg ngực làm hắn đau đến nghẹt thở. Kỳ Vũ dựa vào vai Dạ Thuần nên không nhìn thấy mặt y, không biết cảm xúc lúc này của y thế nào, là chán ghét hay kinh tởm hắn...
"Có... được không?"
Kỳ Vũ thấy khóe mắt mình cay cay, hắn cố gượng hỏi lại lần nữa nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng đến đáng sợ của Dạ Thuần.
Cũng phải thôi, hắn làm nhiều chuyện như thế Dạ Thuần căm hận hắn là phải, thế nhưng... dù là để hắn đợi y dưới Hoàng Tuyền, cùng y đi đầu thai chuyển thế, cùng y đi một đoạn đường cuối y cũng không nguyện ý sao?
Hắn muốn đưa tay lên ôm chặt y lần nữa nhưng đôi tay yếu ớt không còn sức, đôi mắt nặng trĩu, trước mặt hắn chỉ còn là một khoảng đen tối.
Đến lúc chết hắn cũng không nhận được câu trả lời từ y.
Dạ Thuần nhìn bàn tay hắn buông thõng xuống, trên tay hắn rơi ra một miếng ngọc bội trắng, chính là thứ mà y tặng, là hắn lúc nào cũng mang theo bên người. Dạ Thuần khẽ vuốt ve miếng ngọc bội sờ nhẹ lên từng hoa văn trên đó. Đợi đến khi thân thể của hắn đã lạnh ngắt, y mới cất giọng khàn khàn nói: "Đại sư huynh, huynh cũng nghe rồi đó. Là những người đó gây tội nghiệt trước ác giả ác báo, nhị sư huynh gϊếŧ những người đó không sai... huynh ấy chỉ sai ở chỗ đã gϊếŧ quá nhiều người."
Doãn Minh gật gật đầu bàn tay siết lại kìm nén giọt nước mắt.
"Những người đáng chết đều đã chết nhị sư huynh đã báo được thù, còn ba quyển kiếm pháp của Bạch Vân sơn trang, đại sư huynh hãy cố tìm lại rồi trả cho nhà huynh ấy đi."
Doãn Minh gật đầu đáp: "Được..."
"Còn nữa hãy giúp nhà huynh ấy giải oan trả lại trong sạch, đem chuyện ngày hôm nay nói cho cả thiên hạ biết."
"Đệ cứ yên tâm, những chuyện này ta đều sẽ làm."
"Cuối cùng... Đại sư huynh nhất định phải sống thật tốt."
Sống thay cho cả phần ta và nhị sư huynh...
Doãn Minh thấy Dạ Thuần càng nói càng bất thường, chỉ là không ngờ vậy mà Dạ Thuần lại rút thanh kiếm từ trên người Kỳ Vũ xuống một đường cứa qua cổ mình.
"Dạ Thuần!!!!!" Doãn Minh bất ngờ gào lên chạy lại, cả thân thể của y và Kỳ Vũ mất chỗ dựa đều ngã xuống nền đất lạnh giá.
Dạ Thuần nghe thấy tiếng của Doãn Minh gào khóc, cảm nhận được có bàn tay đang lay mạnh mình, nhưng ánh mắt đã mờ dần đi.
Nhớ ngày đó khi cùng đại sư huynh xuống núi, dưới ánh nắng hoàng hôn ấm áp Dạ Thuần đi bên cạnh Doãn Minh hai tay siết chặt vào nhau ngập ngừng nói: "Đại sư huynh... đệ có thích một người."
Doãn Minh đi bên cạnh khẽ cười nhìn thiếu niên đang ngại ngùng trước mặt nói: "Đó là người như thế nào?"
"Là một người rất ấm áp, lúc nào cũng quan tâm bảo vệ đệ, thường xuyên dẫn đệ đi chơi, không bao giờ nặng lời với đệ." Ánh mắt Dạ Thuần cong lên, nhắc đến người đó với đầy vẻ ngưỡng mộ: "Hơn nữa còn rất tài giỏi, dung mạo phi phàm đước rất nhiều người yêu thích, theo đuổi."
"Là nhị sư huynh của đệ sao?"
Bị nói trúng tim đen, hai má Dạ Thuần thoáng đỏ ửng lên cúi gằm mặt xuống nói: "Sao... sao huynh lại biết?"
Doãn Minh cười không trả lời, bước chân Dạ Thuần chậm lại ánh mắt thoáng buồn, đá đá ngọn cỏ dưới chân nói: "Chỉ là huynh ấy hoàn hảo như vậy, còn đệ cái gì cũng không biết. Đại sư huynh nói xem liệu huynh ấy có chê đệ ngốc không?"
"Không có chuyện đó đâu." Doãn Minh tiến lại gần xoa đầu Dạ Thuần an ủi: "Đệ không phải là ngốc, chỉ là suy nghĩ hơi đơn giản một chút. Ngược lại rất tốt, không bao giờ dối lừa ai còn rất chân thành, sao có thể chê đệ ngốc được chứ?"
"Thật vậy sao?" Nghe lời an ủi Dạ Thuần lại tươi cười nói: "Vậy huynh nói thử xem nếu đệ tỏ tình, liệu nhị sư huynh có đồng ý không?"
"Dĩ nhiên là có rồi, ai lại không yêu quý một người tốt như đệ."
"Vậy khi trở về đệ nhất định sẽ tỏ tình với huynh ấy." Ánh mắt Dạ Thuần thoáng lên tia hy vọng, chạy lên phía trước vừa đi vừa tươi cười, dưới ánh hoàng hôn trông thật hạnh phúc.
Chỉ tiếc những lời nói đó lại mãi không thể nói ra...
Bên cạnh ngọc bội lúc nãy của Kỳ Vũ bây giờ đã xuất hiện thêm một cái nữa, thật ra nó vốn là một đôi, y tặng cho hắn một cái còn một cái giữ lại riêng cho mình.
Hoàng Tuyền lạnh lẽo như vậy sao ta nỡ để huynh đợi lâu.
Ta cũng không cần huynh làm một cái bóng bảo vệ ta. Kiếp sau ta sẽ đến bên huynh thật sớm, che chở cho huynh để huynh không phải chịu nhiều bất hạnh...
Rồi chúng ta sẽ cùng nhau kết tóc se duyên sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Khóe môi Dạ Thuần khẽ mỉm cười, dường như y nhìn thấy Kỳ Vũ thực sự đứng lại đó đợi mình.
Đúng vậy, kiếp sau ta nhất định sẽ cùng huynh sống vui vẻ trọn đời trọn kiếp.
Nhiều năm trôi qua Thanh Vân phái được Doãn Minh xây dựng lại đã dần ổn định, Bạch Vân sơn trang năm đó cũng đã được trả lại sự trong sạch, hắn xây cho họ một từ đường rồi đem ba bộ kiếm pháp trả về chỗ cũ. Mọi người đều biết đến tội ác của những kẻ đã gây ra thảm kịch, những người năm đó nhắm mắt cho qua cũng đã cúi đầu xuống nhận lỗi, nhìn thấy vì lòng tham mà khiến nhiều người chết như vậy, lương tâm của họ cũng sẽ cắn rứt đến cuối đời.
Doãn Minh đứng trước bia đá đã phủ đầy rêu tiếc thương thở dài, đệ tử nhỏ tuổi đứng bên cạnh nhìn lên bia đá có chút không hiểu, hướng hắn giật giật tay áo hỏi: "Sư phụ, tại sao trên bia mộ lại khắc tên hai người?"
Nhìn bia đá được khắc hai tên "Dạ Thuần Kỳ Vũ chi mộ" rất nắn nót, Doãn Minh đưa tay lên sờ đầu của tiểu đệ tử, ánh mắt thoáng buồn nói: "Đây là hai vị sư thúc của con, đến lúc chết hai người họ tay vẫn nắm chặt nhau, ta không có cách nào tách ra được đành phải để họ ở chung một chỗ."
Tiểu đệ tử gật gật đầu ngây thơ hỏi lại: "Sư phụ liệu hai vị sư thúc kiếp sau có được ở cạnh nhau không?"
Doãn Minh không trả lời ánh mắt nhìn về hướng chân trời phía xa, chuyện ngày đó như hiện lên trước mắt. Cũng không biết họ thế nào rồi, liệu có gặp nhau nơi Hoàng Tuyền không? Kiếp sau hai người có được ở cạnh nhau hay không hắn cũng không biết, chỉ là được cùng người mình yêu chết đi... có được coi là một loại hạnh phúc không?
-Hết-