Đợi Ngươi Dưới Hoàng Tuyền

Chương 3

Sau khi để ý lúc đâm sâu vào một điểm thân hình Dạ Thuần khẽ run nhẹ lên, Kỳ Vũ hứng thú cố tình di chuyển đâm vào nơi đó liên tiếp nhiều lần.

"Ưmm... A." Dạ Thuần vừa đau vừa xen lẫn cảm giác sung sướиɠ khó tả, hạ thể bị trừu sáp liên tục lên tới cực đỉnh, tính khí lại run rẩy phun ra lần hai. Dạ Thuần mệt mỏi đến rũ cả người xuống, đầu óc cảm thấy mơ hồ không còn chút sức lực, Kỳ Vũ cũng ngừng động tác thở dốc, tính khí vẫn nằm im trong người của y, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt bị mồ hôi tuôn ra, tóc bết dính lại nói: "Đệ thật là hư, ta còn chưa ra mà đã ra trước rồi."

Dạ Thuần không còn sức lực mà tức giận lời trêu chọc của hắn, cứ nghĩ mọi thứ đã xong không ngờ Kỳ Vũ cúi xuống lôi cả người y dậy đặt trên đùi mình, trong lúc di chuyển thứ đó vẫn ở im trong người y. Động tác này làm hạ thể của hắn đâm sâu hết mức vào trong nội bích như xuyên thẳng đến ruột gan.

"A..." Dạ Thuần kêu lên một tiếng, hắn đưa hai tay ra nắn bóp bộ mông căng tròn, mặt dí sắt vào ngực y mà hít lấy hít để mùi hương trên người. Mùi hương này là thứ hắn khao khắn nhất trên đời, ngửi thấy nó hắn lại thấy cả người bắt đầu rạo rực.

Kỳ Vũ di chuyển hạ thể ma sát trong người y, hai thân thể dính chặt vào nhau xen lẫn cả mùi mồ hôi lẫn mùi máu. Những tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc cùng tiếng da thịt chạm vào nhau làm căn phòng bao trùm toàn mùi du͙© vọиɠ.

Không biết qua bao lâu Dạ Thuần như muốn lịm đi Kỳ Vũ mới xuất ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng, thứ đó phun vào trong người làm Dạ Thuần run rẩy nhắm hờ hai mắt. Kỳ Vũ đặt y nằm xuống giường, rút tính khí ra khỏi hậu huyệt bị hắn dày vò sưng đến thảm hại. Nhìn hạ thể thê thảm đến mức này hắn mới thấy có chút thương xót.

Cuối cùng cũng được buông tha Dạ Thuần mệt mỏi thϊếp đi, Kỳ Vũ nằm xuống bên cạnh ôm lấy y vào lòng hắn khẽ hôn nhẹ lên khóe mắt. Ánh mắt dịu dàng ôn nhu hơn hẳn lúc nãy.

"Đệ cứ ngoan như lúc ngủ có phải tốt hơn không..."

Không biết qua bao lâu Dạ Thuần mới mơ màng tỉnh dậy, vừa khẽ cử động thắt lưng truyền đến cơn đau nhức đến nhăn mặt lại. Vẫn là căn phòng trước lúc y bất tỉnh, căn phòng xa hoa nhất của Thương Sơn đỉnh, phòng của môn chủ Thanh Vân kiếm phái môn phái tu tiên lớn nhất giới tu chân. Thương Sơn đỉnh có tất cả mười hai vị môn chủ, trong đó Thanh Vân đứng đầu và hiện tại vị trí cao nhất này rơi vào tay của Kỳ Vũ.

Dạ Thuần nhìn lướt qua một vòng, không lâu trước đây sư phụ của y Hiên Viên Dạ Nguyệt, một vị tông sư được bao người kính nể cao cao tại thượng còn sống ở nơi này, vậy mà cuối cùng lại chết thảm dưới chính tay của đồ đệ mình. Cảnh vật vẫn như xưa người lại thay đổi, khiến trong lòng Dạ Thuần dâng lên một cảm giác chua xót.

"Dậy rồi?" Đột nhiên nghe thấy tiếng của Kỳ Vũ, y ngăn đi giọt nước mắt chực rơi nhìn hắn lạnh lùng nói: "Điều ngươi muốn làm cũng làm rồi, thả đại sư huynh ra đi."

"Ngươi vừa tỉnh điều đầu tiên nói với ta lại là thả hắn ra?" Kỳ Vũ hơi lớn tiếng chỉ tay ra bên ngoài, nhìn ánh mắt Dạ Thuần trong vắt như ngọc, Kỳ Vũ khẽ gật đầu cười: "Được, được, huynh đệ tốt quả khiến người ta ghen tỵ. Yên tâm điều ta hứa thì sẽ thực hiện, đợi ngươi khỏe rồi tự mình đi thả hắn."

Dạ Thuần nghe vậy cố nhịn cơn đau đứng lên, nhưng hạ thể quả thực như không còn là của mình nữa, đâu đâu cũng là đau nhức. Vừa cố đứng lên Dạ Thuần đã bị ngã lăn xuống nền đất, Kỳ Vũ vốn muốn đưa tay ra đỡ, ngập ngừng một chút lại thu lại: "Ngươi nóng vội đến vậy?"

"Chẳng phải ngươi nói đích thân ta thả là được sao? Vậy thì ngay bây giờ ta sẽ tự mình đi." Dạ Thuần ánh mắt kiên quyết nhìn hắn, hai tay lại bắt đầu bám vào thành giường đứng lên.

"Dạ Thuần!" Kỳ Vũ lớn tiếng hét lên, y bị tiếng hét của hắn dừng động tác lại ngước mặt lên nhìn, đợi một lúc thấy hắn không nói gì tiếp mới một tay bám lên tường, khổ sở lê từng bước chân tiến về phía trước.

Kỳ Vũ muốn nói ngươi điên rồi sao? Đêm qua hắn hành hạ y điên cuồng như vậy ít ra phải nằm trên giường hai ngày, vậy mà chỉ vì muốn sớm thả Doãn Minh ra lại cố nhịn cơn đau mà bước đi từng bước. Nhìn thấy Dạ Thuần đi được vài bước lại dừng lại nghỉ, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi Kỳ Vũ không nói gì chỉ lặng lẽ đi sau.

Dạ Thuần lúc nào cũng thế chuyện đã muốn làm thì sẽ làm đến cùng.

Hắn quả thật thấy đau lòng, sao y lại có thể vì Doãn Minh mà làm đến mức này. Tại sao cơ chứ?

"Thân thể của ngươi như vậy mà vẫn muốn đi?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Dạ Thuần vẫn khổ sở nhăn mặt lê từng bước chân, giọng nói có hơi khó khăn trả lời: "Ta sẽ đến được nơi, ngươi đã hứa với ta không tổn thương đến đại sư huynh."

Bàn tay của Kỳ Vũ siết chặt lại, giờ phút này hắn chỉ muốn băm vằm tên Doãn Minh đó ra làm nghìn mảnh. Lúc đấy Dạ Thuần sẽ đau lòng lắm ha ha.

Lúc đấy y sẽ không còn ai để thương nhớ nữa thật là vui vẻ, hắn vừa nghĩ ánh mắt ngập tràn mùi chết chóc.

Đại lao của Thanh Vân được xây riêng ở một nơi khá xa, phải đi vào một đường hầm nhỏ. Dù không có mặt trời chiếu vào nhưng nhờ có những viên đá tự động phát sáng đặt hai bên nên đường đi vẫn rõ.

Càng bước đi xa Dạ Thuần càng kiệt sức, bàn tay bám vào tường giờ đã bị xước đến rỉ máu, thấy đoạn đường không còn xa y lại tiếp tục đứng lên đi tiếp.

Đến căn phòng gần cuối thấy một người y phục trắng, dù đã bị rách và bẩn đến đáng thương nhưng vẫn nhận ra là đồ của đệ tử Thanh Vân, Dạ Thuần vui vẻ hẳn lên mặc cơn đau bước chân có chút gấp gáp gọi: "Đại sư huynh, đại sư huynh là huynh sao?"

Nam nhân nghe giọng nói quen thuộc, dưới làn tóc rối che kín mặt khẽ mở mắt, nhìn thấy Dạ Thuần hắn cũng xúc động bò lại gần bám lên thanh sắt nhà lao nói: "Thập đệ là đệ, sao đệ lại đến đây?"

Thấy màn sư huynh đệ tình thâm Kỳ Vũ cực kỳ thấy ngứa mắt, hắn bước đến bên cạnh Dạ Thuần ôm lấy eo y vẻ mặt có phần gian trá. Đột nhiên bị ôm lấy Dạ Thuần muốn kháng cự nhưng người đã mệt không còn sức, với đại sư huynh còn bị hắn giữ nên cũng không dám làm liều.

Nhìn thấy Kỳ Vũ cũng đến ánh mắt Doãn Minh nổi lên từng tia máu, hắn điên cuồng mà gào lên: "Kỳ Vũ tên nghiệt súc này còn dám đến đây."

"Ta có gì mà không dám đến." Kỳ Vũ vừa nói vừa đưa tay xuống xoa hai mông của Dạ Thuần, cố ý vân vê để Doãn Minh nhìn thấy rồi chăm chú coi sắc mặt hắn. Dạ Thuần bị hắn sờ mó ngay trước mặt đại sư huynh, vừa thấy xấu hổ vừa nhục nhã, chống cự không được chỉ biết cúi gằm mặt chịu đựng.