Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 17: Quà

Chờ Tuệ Nghiên ăn xong một que kẹo mới ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Phiến Luân một chút. Nghĩ lại thì đây là nhà cô,  bây giờ nữ chính còn chưa xuất hiện, cô cũng không cần quá mức đề phòng. Sợ hãi trong lòng có chút hạ xuống, dùng giọng điệu mềm mại nhất có thể để hỏi:

“Anh Luân tìm em?”

Thấy phòng bị trong mắt cô bé đã buông lỏng, anh thở nhẹ một hơi. Vẫn là một cô bé ngây thơ, nhận được lợi từ người khác sẽ cho rằng đó là người tốt. Sau này tìm hiểu kĩ một chút cô thích ăn gì, sau đó… Nhưng Dương Kha có để anh làm thế không? Điều này thì không nói trước được.

“Ừm, anh tới… chơi với em được không?”

Vẫn thường nghe rằng Tuệ Nghiên thông minh hơn so với lứa tuổi, thì ra không phải lời đồn. Con bé có khả năng ghi nhớ rất tốt, nói năng lưu loát hơn lứa tuổi dù có chút khó nghe. Cái này chắc là do gen Dương gia tốt, cả ba anh em đều xuất sắc cả.

“Nhưng em phải mở quà.”

Ui, sát tinh muốn chơi với cô? Không phải thằng nhóc tám tuổi này đang âm mưu gì đó chứ?

Nhưng không được a, cô còn rất nhiều quà chưa mở, cô cũng không muốn đến gần vị sát thần này đâu.

“Thế này đi, em nói món quà muốn mở, anh với Lâm sẽ lấy nó cho em. Được không?”

Dù sao khối quà kia cũng rất nhiều, chất rất cao, cô nhóc như cô làm sao lấy được?

Dương Lâm ở một bên đánh giá tình hình, đó cũng là cách hay để cậu chơi với em gái. Nhìn thái độ của Phiến Luân tích cực lấy lòng như vậy, chắc không phải là có ý định gì.

“Dạ được.”

Có thể sai khiến nam phụ làm osin cho mình, cảm giác cũng không tệ. Nhân cơ hội này trả thù chuyện kiếp trước, tuy không trả đũa được hoàn toàn nhưng hành hạ anh chắc chắn rất vui.

Tuệ Nghiên yên vị ngay cạnh con gấu bông, nhìn đống quà đằng kia. Sau đó cô chỉ tay đến một phần quà ở trên cao đòi Phiến Luân lấy xuống. Khi anh lấy nó đưa tới thì cô cẩn thận mở gói quà trong ánh mắt theo dõi của hai người.

Tiếp tục như thế đến khi được hơn phân nửa, Tuệ Nghiên bắt đầu thấy chán. Mà hai người osin bất đắc dĩ này cũng đã mệt bở hơi tai. Đều là thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, vốn dĩ chưa từng chịu qua khổ sở. Dù Cố gia có là gia đình quân đội, nhưng Phiến Luân vẫn còn nhỏ để tiếp nhận mấy bài tập rèn luyện cơ thể. Họ định đến mười tuổi mới bắt đầu cho anh tập luyện. Hai người ngồi thẳng xuống thảm, mệt mỏi thở dốc, chạy đi chạy lại từ nãy đến giờ khiến mồ hôi ướt cả trán.

Tuệ Nghiên nhận hai cái khăn lạnh từ tay người hầu, một cái đưa cho Phiến Luân, một cái thì cầm lấy lau lau cho anh hai. Nhìn khăn lạnh trong tay anh cũng có chút tủi thân. Anh chạy còn nhiều hơn Dương Lâm, nhưng sao cô lại lau cho cậu chứ không phải cho anh?

“Quà của người khác mở gần xong rồi, chúng ta mở quà của người quen nhé?”

Dương Kha lúc này mới bỏ laptop xuống, bế Tuệ Nghiên lên đi về phía cái tủ. Thì ra quà do người quen tặng được để riêng một bên.

Người quen được Dương Kha liệt kê không nhiều, chủ yếu là gia đình bên nội ngoại. Cố Phiến Luân hôm qua tặng quà trực tiếp cho Tuệ Nghiên nên cũng được mang vào trong đây.

Ông bà ngoại tặng cô hai bộ váy xinh xắn, chất liệu vải rất tốt. Một bộ váy màu trắng có chất liệu vải mỏng, thích hợp mặc vào mùa hè. Bộ còn lại làm bằng vải len, màu cà phê sữa thích hợp mặc vào mùa đông.

“Cái này chắc là của bà ngoại tự làm.” Sở Y nhìn hai bộ quần áo, đường may thêu này chắc chắn là của mẹ mình làm ra.

“Oa”. Bà ngoại thật khéo tay nha. Nhưng sao mẹ cô lại không thừa hưởng một chút xíu nào từ bà vậy?

Ông bà nội tặng cô một con gấu bông lớn được mua từ bên nước ngoài. Món quà này nói đại trà thì cũng hơi đại trà, nhưng là kích thước của nó rất rất lớn, cao hơn cả một người đàn ông trưởng thành. Trên người con gấu có một mùi hương rất dễ ngửi, giống như được tẩm nước hoa. Với cơ thể nhỏ bé hiện tại của Tuệ Nghiên, cô còn có thể ngủ ở trên nó.

Cả Dương Lâm và Dương Khanh đều tặng cô đồ chơi. Kì thật trẻ con ở lứa tuổi này nhận những món đồ như vậy là rất bình thường. Ít nhất nó bình thường hơn món quà mà người thím Trịnh Lục Vân kia chuẩn bị.

Chiếc hộp nhỏ nhỏ dài dài, nhìn sơ cũng đoán được bên trong nó chứa gì. Quả đúng như cô đoán, bên trong là một chiếc bút mực nắp đen, mạ vàng trên thân bút. Tuệ Nghiên bĩu môi, thẳng thừng ném chiếc bút sang một bên.

“Tặng bút cho trẻ con?” Dương Lâm lẩm bẩm. Trong hộp quà còn ghi kèm cả lời nhắn, tuy không ghi tên người gửi nhưng cách xưng hô ‘thím’ này chỉ có thể là cô ta. Ý đồ lấy lòng quá rõ ràng, che giấu cũng không kín đáo. Cô ta muốn tỏ ra mình thông minh khéo léo nhưng lại không ngờ là đem đá đập chân đúng không?

“Mang đi đi.” Dương Kha nói với người hầu. Dù gì cũng là người nhà tặng, hắn không thể đem vứt đi. Nhưng cũng không thể để cho Nghiên Nghiên cầm được, ngòi bút nhọn rất dễ bị thương.

Quà của Sở Hằng thì thông minh hơn chút. Là một con búp bê vải và một bộ quần áo. Cái này chẳng phải chính là sản phẩm của công ty người cậu này sao? Hay thật, có đầu óc.

“Xấu quá.” Nụ cười trên mặt con búp bê nhìn sơ thì rất đáng yêu, môi nhỏ chúm chím thêu bằng chỉ đỏ. Nhưng mà, nụ cười này nếu nhìn từ dưới lên trông rất đáng sợ. Hơn nữa, gương mặt trắng bệch cùng đôi môi đỏ tươi, để trong phòng ban đêm không phải là muốn hù chết cô sao?

Trong phòng chỉ còn lại hộp quà nhỏ của Phiến Luân. Cô cũng không trông mong gì nhiều ở con người nhạt nhẽo này. Nhưng ngoài dự đoán, món quà của anh làm cô có hứng thú.

Là một quả cầu tuyết to cỡ bàn tay người lớn, bên trong có một ngôi nhà nhỏ, cây thông và đèn chớp nhiều màu. Bông tuyết từ trên rơi xuống, ánh đèn nhỏ từ ngôi nhà gỗ phát ra in hằn trên nền tuyết trắng. Quả cầu được đặt trên một đế gỗ, khắc bốn chữ ‘Bách hoa tranh nghiên’.

“Đẹp” Tay nhỏ xoay xoay quả cầu, mở to mắt ngắm nhìn. Cố tiểu thiếu gia cười, trong lòng có chút chột dạ. Trước đây Dương Lâm có nói qua ý nghĩa tên em gái, nên lúc cha bảo anh chọn quà, anh vô tình nhìn thấy dòng chữ rồi chọn luôn. May mà cô thích.

“Cảm ơn anh Luân.”