Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 15: Nam phụ

Biệt thự Cố gia.

Mọi người trong gia đình và người hầu đang vô cùng hoảng loạn. Chuyện là khi nãy cậu chủ trở về, khi đi lên cầu thang thì trượt chân ngã. Sau khi tỉnh lại thì như hóa thành một con người khác, trầm mặc trông chẳng khác gì ông Cố. Cố Phiến Luân đã ngồi như vậy một tiếng đồng hồ, ngoài việc hỏi hôm nay là ngày mấy, năm nào thì không nói thêm gì nữa. Cố lão tướng và lão phu nhân sống ở biệt thự khác, nơi này chỉ còn có Cố thiếu tướng và Cố phu nhân.

“Con lên lầu ngủ trước.”

Cố Phiến Luân đi lên lầu, thẳng về phía phòng mình, đóng rồi khóa cửa lại, bỏ mặc mọi tiếng gọi phía sau.

Anh ngồi gục ngay sau cánh cửa lớn, nhìn căn phòng màu xám xanh u ám của mình. Ánh trăng khuyết ngoài cửa sổ không đủ chiếu sáng căn phòng, Phiến Luân cũng không buồn mở đèn. Ánh mắt anh vô định xa xăm, không giống một đứa trẻ mà lại giống như một người trưởng thành đã qua tôi luyện gian khổ.

Không sai, anh là Cố Phiến Luân, nhưng là Cố Phiến Luân từ tương lai trở về. Một Cố thiếu tướng lừng lẫy tiếng tăm khiến tội phạm sợ hãi, đến sau cùng lại bị một nữ nhân dắt mũi đến mù mờ. Gián tiếp hại người, tiếp tay cho kẻ xấu, chỉ vì một câu nói của người đó mà sẵn sàng đánh mất bản thân ra tay với cả phụ nữ. A! Anh mới đáng trách làm sao!

Anh cũng từng nhìn Tuệ Nghiên như tối nay, nhưng là lúc cô là một đứa con gái bị Dương gia vứt bỏ. Đứa con gái không được thương yêu sợ hãi nhìn người lạ, sợ hãi nhìn anh rồi trốn vào phòng mình. Lúc ấy anh chẳng mấy quan tâm, vì nhân vật chính của bữa tiệc mới xinh xắn hoạt bát làm sao. Cô bé trong bộ váy màu vàng nắng, nở nụ cười ấm áp như mùa xuân xua tan cái lạnh trong lòng người. Anh, với vai trò là một người bạn thân của anh trai cô ấy đã thường xuyên lui tới biệt thự. Anh đã nghĩ mình rung động với nụ cười tỏa nắng kia.

Từ khi đó, anh thường xuyên tùy ý Dương Nhã Tịnh. Chỉ cần cô ta muốn thì sẽ đáp ứng, trở thành thói quen cho đến khi trưởng thành. Anh không biết liệu đó có phải là yêu, chỉ biết chiều chuộng theo ý Nhã Tịnh là thói quen. Khi biết có người ức hϊếp cô ta thì sẵn sàng ra tay xử lí, kể cả đó là đánh người trái pháp luật. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt trong veo năm nào bị vẩn đυ.c bởi thù hận, anh không nỡ nhìn tiếp mà cất bước đi.

Nhưng Cố Phiến Luân ngàn vạn lần không ngờ, Nhã Tịnh ỷ vào sự sủng ái của anh mà ngày càng quá đáng. Cô ta sử dụng quân lệnh của anh, nhờ người dưới trướng anh làm ra một giấy xét nghiệm ADN giả. Giấy xét nghiệm ADN có chứng nhận của Quân Y trong Quân Đội, người nhận được chắc chắn không nghi ngờ gì. Nhã Tịnh đã dùng nó để đối phó với Tuệ Nghiên, thành công phá hoại gia đình của cô ấy. Tuy lúc ấy cậu thực sự tức giận, nhưng vẫn nhu nhược chưa xử lí cô ta. Phần vì nể bạn, phần vì thực sự không quen nhìn cô ta chịu ủy khuất. Anh đã định mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nào ngờ Nhã Tịnh thực sự không phải người con gái đơn thuần như anh nghĩ. Cô ta sẵn sàng ra tay với cả Dương gia đã nuôi nấng mình từ nhỏ tới lớn, sẵn sàng ra tay với những người thương yêu cô ta. Ngày anh đứng dưới mưa hỏi cô ta vì sao làm vậy, cô ta thản nhiên bảo đấy là báo thù, họ không phải máu mủ ruột thịt.

Người đàn bà bội bạc, kinh tởm! Đó là những gì anh nghĩ về Nhã Tịnh lúc này. Chỉ vì không cùng huyết thống mà cô ta có thể không quan tâm tình nghĩa, ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn. Trả thù gì chứ, đó rõ ràng là một chấp niệm của mẹ con cô ta. Sở Y phu nhân không có tội, Dương gia không có tội, Dương Tuệ Nghiên lại càng vô can! Càng nghĩ, anh lại càng thấy cô ta đáng khinh, lại càng kinh tởm chính mình hơn. Chính anh đã tiếp tay cho một con sói mắt trắng, để nó mặc sức hại người.

Những ngày sau đó dù có hối hận cũng đã muộn màng. Nhã Tịnh sau khi xử lí Dương thị thì rút khỏi showbiz, chuồn ra nước ngoài sống cùng người tình. Đứa con riêng của chồng không bao lâu cũng qua đời vì bệnh, nhưng anh biết chắc chắn là do cô ta giở trò. Đáng tiếc ngay cả đứa trẻ này anh cũng không cứu được.

Nếu ngày ấy ở biệt thự Dương gia, anh chọn bảo vệ đôi mắt trong veo thay vì nụ cười tỏa nắng, liệu mọi sự có thay đổi? Anh nhận ra nụ cười của Nhã Tịnh thật ấm áp, nhưng ấm áp đó không dành cho anh, cũng không phải nó làm tim anh tan chảy. Thứ làm tim anh thực sự trật nhịp là đôi mắt trong veo đầy sợ hãi. Là anh vô tình không nhận ra, mỗi lần đến biệt thự Dương gia đều sẽ quét mắt tìm hình ảnh nhỏ nhắn của ai đó, là mỗi lần đều sẽ ngây ngốc nhìn Tuệ Nghiên trong bộ váy trắng ngồi đọc sách trong vườn. Cô như một thiên sứ nhỏ, tùy thời đều có thể bay đi mất.

Là do anh cố chấp, nghĩ rằng nụ cười ấm áp mới là thứ làm anh xiêu lòng.

Là do anh nhu nhược, bất chấp nghe theo lời của Nhã Tịnh mới hại cô ra nông nỗi này.

Thi thể của cô, anh cho người tìm về, đem mai táng dưới gốc cây phượng vĩ gần biệt thự hồ Sơn Nam, tháng nào cũng có người đến chăm sóc. Anh sống trong hối hận mấy năm liền, oán hận nhìn kẻ đầu sỏ gây nên tội lỗi sống trong hạnh phúc. Nhưng không lâu sau đó, một phát đạn của cô ta dưới gốc cây phượng vĩ đã tiễn anh đi cùng cô. Nhã Tịnh không muốn người khác biết tội lỗi trong quá khứ của cô ta, không muốn người chồng hoàn hảo hiện tại nghi ngờ về cái chết của vợ cũ nên muốn bịt miệng anh. Cũng tốt, anh không cần sống trong dằn vặt nữa, có thể đến một thế giới mới, một cuộc đời khác để bù đắp cho thiên thần của anh.

Cố Phiến Luân đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt non nớt của mình trong gương không khỏi cười nhẹ một cái. Sống lại rồi, sống lại thời điểm mọi thứ còn chưa bắt đầu, anh có thể từ từ thay đổi mọi thứ. Tuy cuộc sống bây giờ của Tuệ Nghiên rất tốt, khá khác so với trí nhớ của anh, nhưng chưa biết tương lai sẽ xảy ra việc gì.

Để có thể thuận lợi đạt được mọi thứ, ngoài Dương thị thì Nhã Tịnh còn dựa vào bốn nhân vật đặc biệt nữa. Anh là một trong số đó. Người có vai trò quan trọng nhất, mạnh nhất và cũng là chồng của cô ta sau này – Hứa Minh Triệt, Hứa tổng tương lai. Một người nữa là con trai của viện trưởng bệnh viện tư nhân, cũng là bác sĩ, gọi là Phương Chấn Kiệt. Người còn lại là người cùng ngành với cô ta, ảnh đế sau này Vũ Hà Uy. Anh không chắc bản thân có thể đấu lại ba người này, nhưng anh sẽ làm hết sức. Ít nhất, anh sẽ bảo vệ cô có một tuổi thơ yên bình, đến lúc cô lớn trực tiếp đón người về Cố gia bù đắp là được.