Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 9: Tình cũ không rủ cũng tới

Tuệ Nghiên lo lắng nắm lấy cổ áo Dương Kha. Theo đúng nguyên tác thì bốn năm sau cô ta mới trở về, còn dẫn theo một đứa trẻ. Nhưng đứa trẻ đâu? Còn cô ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Đôi mắt long lanh ngước nhìn Dương Kha, người pa pa này sẽ không vì thế mà động lòng chứ?

Chuyện tình giữa ba người họ kể ra cũng thật phức tạp. Dương Kha lúc ở trường đại học bên nước ngoài có quen biết với Thẩm Nhã Hương, là đồng học cũng là người yêu trong suốt ba năm. Khi ấy Dương Kha chưa tiếp nhận Dương thị, không ai biết tới gia thế phía sau hắn, hắn cũng chỉ là một giám đốc nhỏ trong công ty, đồng lương bình thường như bao người. Đây là cách mà Dương lão gia dạy con trai. Tuy lúc ấy thực khó khăn, nhưng Dương Kha vẫn dành hết mọi thứ cho Nhã Hương, lúc này là một diễn viên mới nổi. Đáng tiếc theo thời gian, Nhã Hương ngày càng nổi tiếng mà “khóa huấn luyện” của Dương Kha vẫn chưa kết thúc. Hắn lúc ấy vẫn chỉ là một giám đốc nho nhỏ, hoàn toàn không xứng với Nhã Hương. Khi sự nghiệp sắp đạt đến đỉnh cao, cô ta không từ mà biệt đi ra nước ngoại lập nghiệp. Nghe đâu còn ở bên đó quen được vài tay đạo diễn, giám đốc có tiếng tăm, sự nghiệp càng đạt đỉnh cao.

Dương Kha trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời. Hắn đã định chỉ một tháng nữa thôi sẽ đưa cô ta về ra mắt gia đình, cũng chỉ một tháng nữa thôi khóa huấn luyện của hắn sẽ kết thúc. Nhưng Nhã Hương không chờ được! Cô ta thậm chí còn chưa từng công khai mình có người yêu vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Một tháng đã trôi qua và khóa huấn luyện kết thúc, Dương Kha đã yêu cầu Dương lão gia để hắn thêm một thời gian. Trong thời gian đó, một tiểu hoa đán mới tiến vào giới giải trí. Cô ấy xinh đẹp, hoạt bát nhưng sắc sảo, không để bản thân chịu đựng dù chỉ một chút thiệt thòi. Lần đầu hai người gặp nhau là khi Sở Y đang đánh mắng một tên đạo diễn muốn giở “luật ngầm” với cô ấy.

Hình tượng dịu dàng thùy mị trên màn ảnh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dáng đanh đá hung hăng, sự đối lập không khỏi khiến Dương Kha bật cười. Sau đó, không biết từ khi nào mà hai người luôn gắn bó với nhau. Cuối cùng khi Sở Y đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, Dương Kha với thân phận tổng giám đốc Diệu Linh quỳ xuống cầu hôn cô ấy.

Cho đến năm năm sau, khi ấy Dương Lâm được ba tuổi, Nhã Hương trở về một khóc hai nháo mắng chửi Sở Y là kẻ tiểu tam phá hoại người khác, rằng cô ta với Dương Kha mới thực sự là một đôi. Nhưng tin tức kia rất nhanh được ép xuống khi Sở Y giành giải ảnh hậu, phong quang vô hạn, so với danh tiếng nhờ luật ngầm mà có của Nhã Hương cao gấp mấy lần. Cô ta đành uất ức lần nữa trốn ra nước ngoài khi chưa gặp được Dương Kha.

“Thẩm tiểu thư, tôi không nhớ Dương Kha có mời cô. Cô đi cùng với ai sao?” Sở Y hòa ái đi lên, đối với đoạn tình cảm giữa chồng mình và vị này đương nhiên đã từng nghe qua. Đương nhiên Sở Y cũng biết bạch nguyệt quang là một thứ khó có thể xóa bỏ, càng đừng nói đến tình đầu. Cô sẽ không làm khó dễ Thẩm Nhã Hương, nhưng cái gì thuộc về mình thì mình phải giữ lấy, cô không muốn để con mình chịu thiệt thòi. Huống hồ cô ta vừa mới đẩy ngã con gái bảo bối của cô a!

“Tôi… đi cùng Lưu đạo diễn.” Nhã Hương miệng cứng đờ, không ít người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện.

“Papa.” Thấy Dương Kha không nói gì, Tuệ Nghiên bắt đầu lo lắng. Cho dù hắn im lặng là vì lí do gì, nhưng nếu hắn không lên tiếng chắc chắn sẽ để lại bóng đen tâm lí trong lòng mẹ cô, như vậy tình cảm gia đình về lâu dài sẽ có sứt mẻ. Cô lại không muốn như vậy!

Kiếp trước mẹ cô từng vì mấy tấm ảnh mà sinh trầm cảm, hơn nữa một chút cũng không nói với Dương Kha, chứng tỏ cô ấy là người đa sầu đa cảm, còn là loại người thích giấu mọi thứ vào lòng âm thầm chịu đựng. Mà Sở Y không nói, có thể một phần còn vì chướng ngại tâm lí đối với ba chữ ‘Bạch nguyệt quang’ này.

“Làm sao?”

“Đau…” Đôi mắt ngân ngấn nước, dụi vào trong áo vest đen của hắn khẽ nức nở. Tức thì gương mặt hắn tối sầm lại, vỗ vỗ lưng cô trấn an, sau đó lại quay về phía Nhã Hương, lạnh giọng.

“Thẩm tiểu thư có việc gì cũng đừng nên ra tay với trẻ con chứ. Tôi biết quan hệ giữa cô và vợ tôi không tốt, nhưng cũng đừng động tay tới con gái tôi.”

Mấy chữ Thẩm tiểu thư như vả mạnh vào mặt Nhã Hương một cái. Tại sao Dương Kha lại lạnh nhạt với cô ta như vậy? Trước đây cô ta có thử tìm cách lại gần đều bị vệ sĩ đuổi đi, còn có trợ lí đưa thư cảnh cáo. Nhưng cô ta chỉ nghĩ do hắn còn giận, nên mới tìm cách đi vào buổi tiệc này. Nào ngờ biểu hiện hôm nay của hắn chính là chán ghét, chán ghét đến cùng cực.

“Em không cố ý.”

“Không cố ý?” Mắt hắn híp lại, lộ ra tia nguy hiểm. “Vậy nếu cô cố ý hẳn đã khiến Nghiên Nghiên bị thương nặng rồi đi?”

“Không… em không…”

Xung quanh nhà báo bắt đầu chụp ảnh, Nhã Hương vội với tay về phía hắn, giọng nỉ non.

“Xin anh niệm tình cũ…”

Dương Kha lui về sau hai bước, trực tiếp cắt ngang lời cô ta.

“Tình cũ? Tôi với cô còn chuyện để nói sao?”

“Kha, tình cảm năm sáu năm trời anh không thể cứ thế vứt bỏ đi được. Em…”

“Tại sao cô vứt được mà tôi không vứt được. Nhắc cho Thẩm tiểu thư nhớ, bây giờ Sở Y mới là vợ tôi, đây mới là gia đình tôi, mong cô giữ cho mình chút tự trọng.”

“Nhưng em không phục, rõ ràng em đến trước…”

Cô ta đã mặt dày đến thế này, Dương Kha cũng không muốn chừa lại cho Nhã Hương chút mặt mũi nào nữa.

“Tôi tưởng thư cảnh cáo đã được đưa tới chỗ Thẩm tiểu thư. Nếu cô còn cố ý tiếp cận tôi, tôi đảm bảo cô sẽ bị phong sát.”

Nói xong liền khoác vai Sở Y rời đi, để lại cô ta sững người, ấm ức khóc rống. Hôm nay phải chịu nhục nhã giữa biết bao nhiêu người như vậy, cuộc sống sau này của cô ta chắc chắn không dễ chịu.

“Em chỉ muốn nói, năm đó em thật sự không cố ý bỏ anh…”

Đến cuối cùng vẫn nặn ra một câu khiến người ta mủi lòng như vậy, thực sự khiến cho Tuệ Nghiên cảm phục tài năng của cô ta.