Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 8: Bạch nguyệt quang

Nhưng Tuệ Nghiên thực sự đã tưởng bở, hai lão nhân gia vừa thấy cô liền ngưng lại chủ đề trò chuyện, bế đứa cháu bé bỏng lên đùi.

“Gầy quá rồi, con nhỏ Sở Y này có biết chăm con không thế?” Rõ ràng khi bế cô lên liền cảm thấy chênh lệch so với khi bế Dương Lâm và Dương Khanh.

“Hay là do thằng nhóc Dương Kha keo kiệt không muốn nuôi con gái?”

“Hai cái lão già này! Nghiên Nghiên là con gái, đương nhiên không so được với con trai.” Bà Sở giành lại cháu gái, cùng với bà Dương đưa cháu xuống lầu.

“Mau mau xuống thôi, anh trai Nghiên Nghiên sắp về rồi. Chúng ta đi đón anh trai đi học về nào.”

Đây là công việc thường ngày của Tuệ Nghiên, cô đương nhiên thích thú.

“Tôi có cảm giác lúc nãy con bé muốn nghe chuyện chúng ta đang nói.” Ông Sở cười nhẹ.

“Tôi cũng thấy vậy.” Ông Dương bật cười.

--------------------------------

Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng, không chỉ là lễ Giáng Sinh, mà còn là sinh nhật đầu tiên của Dương Tuệ Nghiên. Buổi tiệc bắt đầu diễn ra vào buổi chiều, bởi Tuệ Nghiên sinh vào ban đêm. Khắp biệt thự trang hoàng lung linh với những dây đèn chớp, vật trang trí nhỏ xinh hình ngôi sao lấp lánh. Tuệ Nghiên dậy lúc năm giờ rưỡi, Sở Y liền mang công chúa nhỏ đi tắm rồi chọn quần áo. Lần này là một chiếc váy trắng bằng bông mềm, tóc ngắn được cột thành hai búi nhỏ. Dương Kha cẩn thận chọn hai cái buột tóc có hình sao bằng vải mềm, không làm đau cô nhóc. Xong xuôi tất cả, Sở Y mới hài lòng giao con cho Dương Kha bế xuống lầu.

Khách khứa đã bắt đầu đông đủ. Vì trẻ con thường ngủ nhiều, cũng không biết con bé sẽ dậy lúc mấy giờ nên mọi người đến sớm. Phần vì nể mặt Dương tổng và Sở ảnh hậu, phần lại vì tò mò tiểu tổ tông này trông như thế nào mà lại có thể làm cho Dương tổng đi muộn về sớm, gác hết mọi lời mời sang một bên. Một số gia đình còn mang theo tham vọng, muốn ngấp nghé cả ba đứa con của Dương gia với con họ, mong được dựa hơi. Uổng cho mấy kẻ đó có mắt mà không thấy Thái Sơn, Dương gia há là chỗ ai cũng dễ dàng kết thông gia? Lại chưa kể, ông nội Dương ghét nhất nói về hôn ước.

“Đến rồi đến rồi.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về chân cầu thang, nơi cặp vợ chồng đi xuống cùng với ba đứa trẻ. Sở Y dắt tay Dương Khanh, Dương Kha một tay dẫn Dương Lâm, một tay bế Dương Tuệ Nghiên. Khung cảnh gia đình hòa hợp khiến không ít người ngưỡng mộ, cũng có người thầm ghen ghét.

Đèn flash chớp nháy liên tục, đám phóng viên chờ sẵn từ sớm bắt đầu chụp ảnh, bắt trọn khoảng khắc ngọt ngào của cả gia đình. Tuệ Nghiên sau một hồi ngơ ngác, nhìn thấy đông người như vậy thì hoảng sợ, vội nép vào trong lòng Dương Kha. Kiếp trước cô tuy có thử bước chân vào showbiz, nhưng cũng chỉ là một nữ diễn viên tuyến 18 không có tiếng tăm. Nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô gặp.

Dương Lâm thấy em sợ, đưa tay nhỏ vuốt vuốt lưng cô bé ý trấn an. Sau khi Dương tổng tươi cười giới thiệu cô với mọi người, trong ánh mắt không giấu được cưng chiều, nhiều nhà không giấu được suy tính muốn để con mình làm bạn với vị tiểu thư kia. Bởi thế khi đi lên chào hỏi, họ luôn cười cười, giả như vô tình hoặc cố ý nhắc tới mấy đứa trẻ ở nhà trạc tuổi ba anh em. Sở Y chỉ cười không đáp, không biết là diễn hay là bởi tác phong nghề nghiệp đã ăn sâu vào trong máu. Một đám phóng viên lại phỏng vấn ảnh hậu, câu hỏi chính là khi nào mẹ cô sẽ trở lại màn ảnh.

Tuệ Nghiên đòi ba thả xuống rồi đi ra chỗ khác. Cơ thể nhỏ bé nhanh chóng bị đám người che khuất. Tuệ Nghiên hoảng đến mức suýt thì khóc. Nhưng nghĩ lại thôi, đây là nhà cô, khóc cái gì. Lát nữa ba cô sẽ tìm ra thôi. Hơn nữa tuy đông người thật, nhưng hẳn cũng không phải người xấu.

Cô bốn tháng đã mọc răng sữa đầu tiên, lúc đó Dương Khanh thích thú muốn chọc liền bị Dương Lâm đánh cho sưng vù cả bàn tay. Từ đó đến nay, cô cũng thường được cho ăn dặm thêm một ít trái cây mềm dễ nuốt. Từ tháng trước cô đã cai sữa mẹ rồi a! Tuy rằng không phải thời điểm thích hợp, nhưng càng lớn việc đó đối với cô càng ngượng nghịu, vẫn là bỏ đi thôi.

Tuệ Nghiên đến gần bàn thức ăn được trải khăn màu trắng. Cơ thể quá nhỏ bé để lấy được ly nước trên bàn, dễ dàng bị cái bàn cao hơn đầu che khuất. Người hầu đã đi lấy thêm rượu và nước trái cây, cô đành đi lại chỗ một người gần đó, kéo kéo áo nhờ giúp đỡ.

Người đó là một quý phu nhân, ước chừng bằng tuổi mẹ cô. Người này mặc một cái váy ôm sát màu đỏ tía, như muốn thu hút hết sự chú ý vậy. Mái tóc hơi nâu nâu uốn xoăn, đuôi mắt cong cong như câu hồn người. Đây là ai a? Sao lại trông quen mắt như vậy?

“Cô…” Tuệ Nghiên gọi khẽ, ngước đôi mắt long lanh làm người ta xiêu lòng.

“Chuyện gì?” Người phụ nữ thả nhẹ ly rượu vang trên tay xuống bàn, quay lại cười. Nhưng vừa nhìn thấy cô, nụ cười trên môi liền cứng lại, mắt trừng lớn.

“Con muốn…” Lời còn chưa dứt đã bị bàn tay dùng lực hất ra làm cô lảo đảo rồi ngã trên mặt đất. Phút chốc trong đôi mắt to đã ngấn nước, chực trào ra ngoài. Sau đó Tuệ Nghiên bật khóc lớn, khiến cả hội trường đang huyên náo cũng trở nên im bặt. Những giọt nước mắt như châu ngọc thi nhau lăn xuống trên gò má trắng mịn, nhìn đến đau lòng.

“Nghiên Nghiên.” Dương Kha là người phản ứng nhanh nhất, vội chạy tới chỗ cô. Bế công chúa nhỏ lên, sau khi chắc chắn không có việc gì đáng lo mới quay qua người bên cạnh. Tức thời gương mặt điển trai đen lại, bàn tay siết chặt. Người phụ nữ vội nói:

“Kha, đã lâu không gặp.”

Ầm!

Như một tiếng sấm giữa trời quang, khó trách sao cô lại cảm thấy người này quen như vậy. Thì ra là nét mặt này từng thấy được trên người nữ chính. Có thể đến đây, còn gọi ba cô thân thiết như vậy chỉ có một người. Chính là bạch nguyệt quang mẹ của nữ chính!