Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 5: Cái tên

Cả hai đều là dáng vẻ của người phụ nữ phúc hậu, khác ở chỗ một người có dáng vẻ sang trọng của một quý phu nhân, người kia thì bình dị dễ gần hơn, trên người mang theo hương thơm nhẹ nhàng của đất trời. Sở lão phu nhân bế cô lên, hai người đàn bà bế đứa cháu gái, thích thú trêu chọc.

“Ôi dào bà xem, đáng yêu chưa này. Cháu ngoại của bà, cười một cái bà xem.”

Kiếp trước cô không mấy thân cận với bà ngoại, vì bà tin cô gián tiếp hại chết con gái bà. Tuy không đến mức ghét bỏ, nhưng vẫn là không thể vui vẻ chào đón. Lúc khốn cùng cô cũng không muốn quay về nhà ngoại, sợ vẻ mặt lạnh nhạt của hai người.

Tuệ Nghiên cười một cái lấy lòng, vươn tay nhỏ chạm vào bà nội. Đây là người đối tốt với cô nhất trong kiếp trước a! Tuy không thực cưng chiều cô như hai anh, nhưng ít nhất bà đối xử với cô và Nhã Tịnh là công bằng. Cô không bị ném đi từ nhỏ cũng do bà giữ lại, còn muốn đón cô theo cho ông bà nuôi lớn.

“Cười thật này, đúng là thông minh quá đi.” Dương lão phu nhân nắm lấy tay đứa cháu nhỏ, vui thích nhìn nụ cười hở lợi.

“Hai bà mang cháu qua đây, cho chúng tôi nhìn nữa.” Dương lão tổng cũng gấp gáp không kém. Ông nội cô là người hay cười, vui vẻ hào phóng. Ông ngoại là người nghiêm khắc, bộ mặt lúc nào cũng căng thẳng dọa người, lúc này cũng giãn ra đôi chút.

Tuệ Nghiên được chuyền qua tay ông nội, ông làm mặt hề chọc cho cháu gái cười, cô cũng vui vẻ cười ra tiếng. Sau đó nhìn ông ngoại bên cạnh đôi mắt lấp lánh, đưa tay nhỏ chạm chạm má ông.

“Ông xem, có giống Y Y lúc nhỏ không? Một chút cũng không sợ ông.” Bà ngoại cười, ông ngoại cũng cười nhạt. Ông có một đứa con gái suốt ngày ở bên ngoài, con trai lại quá mức tính toán khiến ông không thoải mái. Nay có thêm một cô cháu gái xinh xắn đáng yêu thế này cũng xem như an ủi.

“Chị hai, cháu gái thật đáng yêu.” Sở Hằng cười lấy lệ, thành ý đưa ra một món quà nhỏ màu hồng. Nhưng hộp quà lại hướng Dương Kha mà đưa tới, ý tứ quá mức rõ ràng. Đây còn không phải muốn dựa dẫm Dương thị một chút hay sao?

Công ty giải trí Diệu Linh của Dương Thị là công ty giải trí lớn nhất hiện nay. Chưa kể tiền ảnh hậu Sở Y là phu nhân, cũng là người của Dương thị, ảnh đế và nhiều nhóm nhạc nổi tiếng hiện tại cũng là người dưới trướng Diệu Linh. Điều này nói lên cái gì? Chính là tương lai Diệu Linh vô cùng rộng mở. Sở Hằng hắn không phải công ty giải trí mà hoạt động kinh doanh quần áo trang sức, cũng tính là có chút liên quan. Nếu có thể hợp tác với Dương thị…

Sở Y còn không nhìn ra ý tứ của thằng em trai này sao? Không chờ Dương Kha phản ứng, cô đã nhanh tay cầm lấy hộp quà trước, mỉm cười mang theo ý cảnh cáo. Sở Hằng không nói gì thêm, quay về sofa ngồi như chưa có việc gì.

“A…a…” Cơ thể trẻ con mới một tháng tuổi chỉ phát ra được mấy âm tiết đơn giản, nhưng Tuệ Nghiên vẫn cố lấy lòng người lớn trong nhà. Đùa chứ, sức mạnh của cốt truyện ghê gớm thế nào cô đã được nếm trải. Tuy khởi đầu hiện tại có chút khác so với nguyên tác, nhưng tương lai ai biết trước điều gì. Nữ chính là nữ chính, còn nữ phụ vẫn mãi là nữ phụ, đương nhiên Tuệ Nghiên sẽ không tự mình tìm chết. Bây giờ tình hình vẫn còn rất tốt, nhưng cô không biết khi nào cốt truyện sẽ trở về quỹ đạo ban đầu, tốt nhất là chừa cho mình một đường lui.

Ông ngoại cười nhiều hơn, cười đến đuôi mắt cũng híp lại, đối với cô cháu gái này cực kì hài lòng. Ôm Tuệ Nghiên trong tay làm ông nhớ lại khoảng thời gian còn son trẻ, trên cao nguyên mát mẻ, vợ ông sinh hạ con gái đầu lòng.

Dương Lâm cùng Dương Khanh ở cạnh bên, hơi hơi không vui. Em gái vừa ra đời đã được cha mẹ chú ý đến, vì cái gì mọi người cũng như vậy, muốn tranh em gái với họ? Cả hai đều đã đến tuổi đi học, ngày thường sau khi tan trường đều vội vã về nhà chơi với em. Kết quả Tuệ Nghiên cả ngày chỉ có ngủ, không thì cũng là bị ba ba tranh mất. Hai người đều rất ganh tị a!

Dương Lâm còn có thể được bế em một chút, còn Dương Khanh chỉ có thể ở một bên nhìn. Cậu nhóc đương nhiên uất ức, nhưng cậu vẫn còn nhỏ, làm sao Dương Kha dám đưa bảo bối cho cậu ôm?

“Mọi người cũng thật là, sao lại bỏ quên hai anh em thế này.”

Trịnh Lục Vân, vợ của Dương Bắc bước lên quàng vai hai đứa nhỏ. Trên gương mặt tinh xảo là nụ cười hòa ái, nhưng lời nói ra không có mấy phần khiến người ta vui thích

“Em gái còn nhỏ nên mọi người chú ý nhiều chút, các con cũng đừng giận em, sau này em gái lớn còn trông chờ vào các con.”

Miệng nói như hòa giải, thực chất lại chính là châm chọc, châm ngòi ly gián giữa mấy anh em. Nếu hai đứa trẻ kia thật sự không quá thương em gái, chúng sẽ nghĩ cái gì? Chính là sẽ thầm cảm thấy em gái cướp mất tình thương của bọn họ, từ đó sinh ra chút lòng riêng. Miệng người này một tiếng cũng em gái, hai tiếng cũng em gái, chính là muốn nhấn mạnh ý tứ trên kia. Đáng tiếc, Dương Lâm với Dương Khanh mới không thèm quan tâm.

“Không bằng hai đứa qua đó chơi với Dương Quân và Dương Tâm.” Dương Quân và Dương Tâm là hai đứa trẻ nhà Dương Bắc. Dương Tâm là chị, nhưng Lục Vân sợ hãi con gái không giữ được chân Dương Bắc, không tạo nên uy hϊếp trong nhà họ Dương. Lại nhìn đến Sở Y sinh con trai đầu lòng, vị thế trong nhà càng thêm vững chắc mới vội vàng, Dương Tâm còn chưa thôi nôi đã mang thai rồi sinh ra Dương Quân. Thật may thằng bé là con trai, nếu không e là sẽ còn rắc rối. Từ miệng Lục Vân có thể nhìn ra sự thiên vị trong nhà.

Tuệ Nghiên nhất thời không nhớ ra Dương Tâm với Dương Quân có vai trò gì trong cốt truyện, chỉ biết để tình cảm anh em bị ly gián nhất định không tốt. Đôi tay nhỏ vươn ra, hướng hai anh lên tiếng “A …a…”

“Muốn anh à? Đề bà bế sang.” Bà nội Dương còn không nhìn ra trò vặt của con dâu sao? Bà chỉ đành thở dài trong lòng, chỉ tội con trai nhỏ của bà nhìn sai người.

Tuệ Nghiên được chuyển sang tay anh lớn, hồ hởi chạm vào má anh. Dương Lâm ban đầu có chút lúng túng, song rất nhanh bình tĩnh ôm em gái, miệng vẫn đáp lại Lục Vân: “Thím nghĩ nhiều rồi, bọn con đều hiểu. Em gái mới cần mọi người quan tâm nhất.”

Dương Khanh không phải loại người khéo léo tinh tế, không thích Dương Tâm với Dương Quân thì chính là không thích, đeo theo bên anh trai chơi đùa với em gái.

Trịnh Lục Vân bị đám trẻ làm cho xấu hổ, tức giận về lại chỗ ngồi, vỗ vỗ đầu Dương Quân.

“Dương Kha, đã đặt tên cho con bé chưa?”

Cái tên Dương Tuệ Nghiên cũng chỉ có Dương Kha với Sở Y biết, hắn hắng giọng, giành lại con gái từ tay con trai lớn.

“Dương Tuệ Nghiên. Tuệ trong trí tuệ, Nghiên trong ‘Bách hoa tranh nghiên’ (Trăm hoa đua nở). Hy vọng con bé lớn lên thông minh xinh đẹp.” Thực ra nếu có thể, Dương Kha còn muốn chọn một cái tên cao quý hơn, nói rõ vị thế của Tuệ Nghiên trong lòng hắn. Bất quá cái tên này lại gắn với quá nhiều kỉ niệm, hơn nữa lại phù hợp phong thái thanh thuần của cô, hắn mới luyến tiếc giữ lại.

Trịnh Lục Vân bên này không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là một cái tên đã khiến Dương tổng tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ hận mang hết mọi điều tốt đẹp cho cô nhóc. Nhìn lại con gái mình, lúc đặt tên cũng chỉ qua loa chọn một chữ ‘Tâm’. Nhìn qua cũng thật hay, nhưng chỉ Lục Vân hiểu cái tên này nói lên tâm tư trong lòng cô ta.

“Hay! Rất hay! Rất hợp với cháu gái ta. Nghiên Nghiên lớn lên chắc chắn xinh đẹp, cũng sẽ thật không minh.”

“Không cần quá thông minh, hiểu chuyện. Con bé chỉ việc vô tư hưởng thụ là được, chúng ta mới dư sức nuôi con bé.” Dương lão gia cười xuề xòa.

“Đúng vậy đúng vậy, không cần nghĩ cho con bé nếm trải cực khổ. An nhàn ở nhà làm thiên kim là được.”