Âm Hôn: Ông Xã Diêm Vương Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 23: Anh là Diêm vương

Tôi nhìn một Lục Thiếu Thành khác đang đau khổ ôm lấy thân xác tôi.

Lại nhìn thấy người đàn ông đã thực sự kết hôn với tôi ở đây.

Trong đầu tôi chẳng hiểu sau lại nảy lên cảm giác quái dị.

“Sao anh biết tôi ở đây vậy?”

Lục Thiếu Thành ngang nhiên ôm lấy tôi trước mặt bao nhiêu người.

Tôi cũng để mặc anh, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấy chúng tôi được.

“Lúc em ngã vào cái hồ trong điện là ta đã biết rồi.”

Chỉ cần Điện Diêm Vương xảy ra tình trạng khác lạ là anh đã biết rồi.

Lúc cô bước vào đó là anh không chú ý, không nghĩ tới cô sẽ đi lạc đến đó.

Nhưng lúc phản ứng kịp thì Du Nguyệt đã ngã xuống dòng chảy thời gian đó mất rồi.

“Anh có nên giải thích với tôi về bức tranh trong điện không?”

Mặc dù tôi ở đây cũng tính là lâu, nhưng chuyện cũ tôi còn chưa quên đâu.

Có thể tôi đã có đáp án cho riêng mình, nhưng tôi vẫn muốn anh nói cho tôi biết.

Lục Thiếu Thành nhìn tôi, sau đó trầm ngâm một lát.

“Sao? Anh không muốn nói à?” Tôi nhướng mày.

Lục Thiếu Thành ôm tôi càng chặt.

“Không phải.”

Anh đáp, đúng là trông anh không có vẻ gì là muốn trốn tránh vấn đề.

“Chỉ là không biết phải nói với em từ đâu thôi.”

Anh gác cằm lên vai tôi, nếu như không có cảnh Lục Thiếu Thành đang đau khổ ôm thi thể kiếp trước của tôi, và tên Trịnh Khắc Đình cháy xém nằm trên đất thì đúng là một khung cảnh đẹp đáng nhớ.

Thấy Trịnh Khắc Đình đã chết mà vẫn nhìn về phía này, hai mắt còn trừng to khiến tôi khó chịu.

Lục Thiếu Thành thấy thế thì lập tức thêm một mồi lửa thiêu rụi cái thi thể đã không còn nguyên vẹn.

Người trong trướng nhìn thấy cảnh này thì hết hồn.

Nhưng ai ai cũng không dám thở mạnh bởi vì Vương gia của bọn họ còn đang ôm di thể của Vương phi chìm trong đau khổ.

Thái y run lên cầm cập.

Thật sự là không thể cứu người về được nữa.

Người trong lòng vương giá bấy giờ đã tắt thở rồi.

Thế mà Lục Thiếu Thành còn không chịu tin tưởng sự thật bày ra ở ngay trước mắt.

Mặt anh đanh lại khi có người muốn tiến lên khuyên bảo.

Nhưng Lục Thiếu Thành từ đầu chí cuối đều không cho mấy người đó sắc mặt tốt.

Tôi nhìn sắc trời ở bên ngoài, trời đã sắp sáng. Không biết tên này tính ôm thi thể của tôi trong bao lâu.

Tôi còn chưa quên vài ngày nữa anh phải lên chiến trường.

Sợ rằng trạng thái này của anh không ổn lắm, không biết có ảnh hưởng gì tới trận chiến của anh không.

Nếu là có thì sẽ ảnh hưởng đến cả một quốc gia, khi ấy người phải gánh chịu nhân quả nặng nề nhất là Trịnh Khắc Đình.

Tôi nhìn đống tro tàn trên đất.

Trịnh Khắc Đình hẳn là sẽ quay trở lại, hắn ta bị Lục Thiếu Thành gϊếŧ vài lần nhưng vẫn có thể quay về báo thù được đó thôi.

“Thật ra thì anh không phải người thường.”

Đúng lúc này, người chồng âm của tôi đột nhiên lên tiếng làm tôi phải thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

“Ai chẳng biết anh là quỷ.”

Tưởng anh ta định giãi bày với tôi thế nào.

Cuối cùng vẫn nói ra mấy lời ai cũng biết.

“…”

Lục Thiếu Thành phì cười, sau đó anh dụi dụi đầu vào cần cổ tôi.

“Nguyệt Nhi có khiếu hài hước thật đó.”

“Đừng đánh trống lảng, anh nói tiếp đi chứ.”

Lục Thiếu Thành ôm lấy tôi, không muốn để cảnh tượng trong trướng ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.

“Đừng nhìn nữa, ra ngoài tôi nói cho em biết.”

Tôi không biết, đây thật sự là những gì mà Lục Thiếu Thành đã trải qua.

Người đang đứng bên cạnh tôi lúc này là người đã nếm trải biết bao thăng trầm.

Gió đêm l*иg lộng thổi đến mức bụi mù bay tứ phía.

Rõ ràng là một đêm trời quang đãng, thế mà mưa đã sắp rơi xuống rồi.

Một giọt mưa rơi từ trên trời xuống, nước xuyên qua thân thể tôi rồi chạm xuống nền đất.

Tiếng mưa lộp bộp lộp bộp rồi lớn dần.

Sau vài phút, mưa đã trắng trời.

Tôi đưa tay ra muốn đón lấy nhưng cũng không được.

Mặc dù không bị nước mưa làm ướt, nhưng cảm giác có cái gì đó rơi xuyên qua linh hồn mình cũng chẳng thoải mái chút nào.

Lục Thiếu Thành biết vậy liền kéo tôi đến một nơi khô ráo hơn.

Chúng tôi nhìn bầu trời đen kịt, hai bàn tay đan vào nhau.

Tôi vẫn đang chờ anh nói ra sự thật.

Bức tranh đó, điện Diêm vương đó, thực sự là có quá nhiều bí mật.

Lục Thiếu Thành mỉm cười.

“Em chuẩn bị tinh thần để nghe lời anh nói chưa?”

Nghe anh nói mà cũng phải chuẩn bị tinh thần sao?

Tôi gật đầu, sau đó nhìn đám tướng sĩ và thái y bị đuổi ra khỏi lều trại mà tôi đã ngủ trước đó.

Chắc Lục Thiếu Thành không muốn để ai quấy rầy vào lúc này.

Không biết anh định làm gì, không biết có vượt qua được cơn đau này không.

Qua mấy ngày ở cùng, tôi biết rằng anh yêu tôi là thật, không những vậy còn yêu rất nhiều.

Yêu đến mức không dứt ra được.

Đến mức tôi cũng phải cảm động vài phần.

Bây giờ rơi vào tình cảnh này, trong lòng tôi cũng không thoải mái gì cho cam.

“Thực ra… anh là Diêm Vương.”