Âm Hôn: Ông Xã Diêm Vương Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 6: Hôn lễ dưới âm phủ

“Lục Thiếu gia, anh có đồng ý lấy Du tiểu thư làm vợ không?”

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế.

Rõ ràng tôi và anh mới quen nhau được vài ngày.

À chắc chưa đến vài ngày đâu.

Thế mà chúng tôi đã dắt tay nhau đi tới lễ đường hôn nhân những hai lần rồi.

Tôi giương đôi mắt cá chết nhìn anh ta.

Lục Thiếu Thành giống như có thần giao cách cảm, anh hơi cúi xuống, sau đó nói.

“Tôi đồng ý.”

Tôi khóc không thành tiếng.

“Du tiểu thư, cô có đồng ý lấy Lục thiếu gia làm chồng không?”

Tôi không vội trả lời mà đưa mắt nhìn người chủ trì hôn lễ, đó là một ông già tóc bạc trắng, với quần áo cùng màu, tay ông cầm một quyển sách dày cộm.

Giống như một vị cha sứ.

Tôi biết trả lời thế nào?

Tôi thực sự rất muốn nói, tôi không đồng ý.

Nhưng mà tôi chợt nghĩ đến khả năng tôi vừa mới chết mồ chưa xanh cỏ thì anh ta sẽ cho tôi chết thêm lần nữa.

Trong sách đã nói rồi, không nên khinh thường năng lực của đàn ông.

Tôi sợ anh ta nổi khùng, sẽ bóp chết tôi trước mắt bàn dân thiên hạ cho hả cơn giận dữ.

Lục Thiếu Thành vừa bạo lực, vừa ép buộc tôi, bắt tôi phải tổ chức hôn lễ với anh.

Nếu để tôi tự nguyện, thì đừng mơ.

Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?

Ngoài cái vẻ ngoài điển trai đẹp mã, năng lực tài giỏi, lại là quỷ có chức có quyền khiến nhiều người sợ hãi, nhưng đừng nghĩ vì như vậy mà tôi sẽ gả cho anh ta.

“Du tiểu thư?”

Ông lão nhìn với tôi bằng cặp mắt hiền từ, nhưng Lục Thiếu Thành lại nheo mắt nhìn làm tôi lạnh sống lưng.

Sau một hồi quyết đoán.

Tôi đã đưa ra quyết định của bản thân.

Anh đừng tưởng anh có thể uy hϊếp được tôi.

“Tôi…Tôi đồng ý.”

Ừ thì là quỷ không thể không cúi đầu.

Dù là ai thì cũng như vậy.

Tôi còn chưa quên lời đe dọa của anh.

Anh nói, nếu tôi không chịu đồng ý kết hôn cũng không sao, nhưng du hồn dã quỷ ở đây nhiều người đáng sợ lắm, anh không ngại cho tôi đi chơi với họ đâu.

Nói đùa. Tôi không thể không công nhận anh ta rất biết cách đe dọa tôi.

Người gì đâu đã xấu tính còn nham hiểm. Bảo sao được cái đẹp mã mà lúc chết đi rồi vẫn chưa có vợ, phải đi lấy một người chết khác như tôi.

“Khi chọn đời sống hôn nhân, hai người có sẵn sàng yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời không?”

“Có…”

“Có.”

Anh thì dứt khoát, tôi thì e dè.

Tôi thấy cuộc sống của tôi sắp tới chắc chả ổn chút nào.

“Hai người có đồng ý bên nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe.”

“Có…”

Tôi có thể nói một câu không được không?

“Vậy bởi vì hai người đã quyết định kết hôn với nhau, hai người hãy cầm tay nhau…”

Ông cha sứ kia càng nói càng dông dài.

Nói thật là tôi đứng hơi mỏi chân rồi, có thể rút ngắn mấy câu thoại này được không?

Dù sao bài này cũng là dùng cho người sống, chúng tôi đã chết cả rồi sao phải rườm rà như thế làm chi?

Bảo sao bao nhiêu năm ở dưới âm phủ không có nổi một cái hôn lễ.

Người chủ trì đang nói thì rùng mình một cái, quay sang thấy Lục thiếu gia đang nhìn mình với đôi mắt chẳng mấy thân thiện.

Giống như đã nói ở trên, khi chồng tôi tỏ vẻ bản thân đang không vui thì sẽ gây cho người ta cảm giác sởn gai ốc.

Ngụ ý là ‘nhanh lên để cho tôi còn động phòng, nếu ông còn lề mề làm lỡ giờ lành tháng tốt của tôi, tôi không tha cho ông đâu.’

Người chủ trì lắp bắp, quyết định đến luôn phần cuối cho đỡ lạnh người.

Tại sao lại không biết kiềm chế như thế?

Hôn lễ cũng đang tổ chức rồi, còn không chịu kiên nhẫn thêm chút ít.

Nhưng ông ấy không dám nói Lục Thiếu Thành.

Lục Thiếu Thành tuy chết chưa được bao lâu, so với những vong hồn ở đây anh vẫn được tính là một người trẻ tuổi vừa mới gia nhập tập đoàn địa phủ.

Có điều năng lực kinh người của anh lại khiến cho mọi người không dám xem thường.

Không biết có phải bản năng thôi thúc hay không mà người ở đây ai cũng sợ người đàn ông này.

Chỉ cần nhìn thấy anh họ sẽ lập tức đi đường vòng.

“Bây giờ mời chú rể hãy trao nhẫn cho cô dâu.”

Chiếc nhẫn xinh đẹp được Lục Thiếu Thành cầm lên, đeo vào ngón áp út của tôi.

Xúc cảm lành lạnh làm tôi không thoải mái, nhìn chiếc nhẫn đôi còn lại được đặt vào trong tay tôi, tôi ngập ngừng mãi mới đeo vào ngón tay của anh.

“Vậy bây giờ, hai người chính thức trở thành vợ chồng.”

Hôn lễ kết thúc làm tôi thở phào nhẹ nhõm, vốn định rời đi thì bị Lục Thiếu Thành kéo lại, anh nói.

“Còn chưa hôn mà.”

“…”

Anh gì ơi? Thủ tục hôn lễ cũng vì anh mà bỏ đi nhiều rồi, anh còn muốn đòi hỏi cái hôn từ tôi sao?

Ông lão kia cũng vội vàng nói theo.

Mồ hôi trên trán ông túa ra, suýt thì quên mất bước quan trọng mà vị này mong chờ.

“Đúng, đúng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”