Tôi bị ba mẹ bán cho người ta rồi.
Thi thể của tôi được họ khâu vá lại, rồi bán cho một nhà giàu cũng có con trai đã chết làm người vợ âm.
Con trai họ chết trẻ, nếu anh sống được đến bây giờ thì anh đã là một thiếu gia của tập đoàn giàu có nhất nhì.
Chỉ đáng tiếc, trời cao không chiều lòng người…
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu phải cưới một người đã chết không biết bao nhiêu năm như thế.
Tôi thà rằng bản thân có thể uống một bát canh mạnh bà, sau đó cùng với trí nhớ trống không, tiến vào vòng luân hồi.
Chẳng phải người chết đều có Hắc bạch vô thường đến đón sao? Vậy tại sao tôi còn ở đây.
Tôi tuy giận ba mẹ tôi, nhưng không đến mức không thể siêu thoát.
Hồn phách của tôi lơ lửng trên không trung, nhìn họ cùng người nhà kia đàm phán.
Nhìn ba mẹ tôi sụt sùi lau nước mắt, tôi còn cười tự giễu, không biết người nào vài phút trước mới vui vẻ đếm tiền bán thi thể tôi đi.
Kể cả có chết, tôi cũng trở thành món hàng, cũng trở thành công cụ kiếm tiền của họ.
Lúc còn sống, ba mẹ đã coi tôi như của nợ, chỉ hận không thể đá tôi đi. Đến chết rồi họ vẫn muốn tính tiền trên thi thể đó.
Không biết tôi vật vờ ở đây bao lâu, tôi cũng đã quá chán nản.
Tôi không thể rời đi, hồn phách của tôi giống như bị thứ gì đó ngăn lại.
Tôi hoảng sợ không? Có chứ.
Nhưng tôi chẳng biết làm gì khác ngoài trơ mắt ra nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Tôi không biết tại sao lại không nhìn thấy những quỷ hồn khác. Có phải quan sai âm phủ đón họ đi, rồi bỏ quên tôi rồi phải không?
Ngày làm lễ âm hôn diễn ra rất nhanh.
Người nhà kia ai nấy cũng hớn hở, mẹ chàng trai đó còn nói, cuối cùng họ cũng tìm được một cô gái hợp tuổi hợp mệnh với con trai bà ấy.
Con trai chết trẻ của bà, sẽ không phải cô đơn nữa.
Bà còn nói cái gì mà đêm trước ngày diễn ra lễ âm hôn, người con trai ấy còn đến báo mộng cho bà, báo rằng bản thân anh rất vừa ý người con gái này.
Anh chỉ hận không thể cưới luôn ngay lúc đó, vì lẽ ấy, lễ âm hôn mới được đẩy lên trước hai ngày.
Ngày hôm đó, bà ấy vừa khóc lại vừa cười, bầu không khí quỷ dị khiến một hồn ma như tôi cũng cảm thấy lạnh toát.
“Con trai tôi nó về, nó báo rằng con dâu mà tôi chọn cho nó là cô gái nó đã tìm bấy lâu nay. Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi tôi không được nhìn thấy nó. Con của mẹ ơi…”
Nhìn vị phu nhân đó lệ tràn khóe mắt, rồi liên tục nói những lời trong tiếng sụt sùi, lòng tôi trĩu nặng.
Nhưng mà… tôi không muốn gả cho người.
Giả như, sau khi gả cho người đó, linh hồn tôi không thể siêu thoát được nữa.
Vậy tôi phải làm sao, tôi phải sống khốn khổ như thế này đến bao giờ nữa?
Kiếp này của tôi đã đủ đau đớn, tôi muốn một kiếp sau, tôi không muốn làm Du Nguyệt nữa.
Tôi vẫn lơ lửng ở đó, bàng quang đứng nhìn “hôn lễ” của chính mình.
Họ trích máu từ ngón tay của thi thể, theo tôi được biết, thường thì người chết sẽ không thể lấy máu như thế nữa, nhưng không biết họ đã làm bằng cách nào.
Mấy người đó nhỏ giọt máu đỏ thẫm vào một hình nhân thế mạng. Giây phút ấy, tôi cảm tưởng, có một sợi dây tơ đã trói buộc tôi cả đời.
Tuy chỉ là cảm giác, nhưng lại chân thật đến mức tôi không biết diễn tả nó như thế nào nữa.
Thầy pháp bắt đầu đọc một tràng, một tràng dài mà tôi không thể hiểu nổi.
“Cầu cho linh hồn người chết được linh thiêng, thỉnh cầu thiếu gia hãy chấp nhận người vợ này của người.”
“Trói buộc nhau cả đời, đời đời kiếp kiếp phải ở bên nhau.”
“Duyên trần tuy đứt đoạn, nhưng tơ hồng xin được nối tiếp…”
“Đại thiếu gia, nếu người đã chấp nhận, xin hãy báo một tiếng cho mọi người.”
Đợi hôn lễ quỷ quái này xong xuôi cũng đã nửa đêm, khí lạnh nổi lên bốn phía, tôi là ma, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu tận tâm can.
Một thầy pháp hô lên.
“Là thiếu gia, thiếu gia đã tới.”
Thiếu gia? Là “chồng” tôi à?
Tôi thấy có hơi lạnh phả vào lưng tôi, không dám quay đầu lại.
Tôi sẽ không nói là tôi là ma nhưng tôi vẫn sợ ma đâu.
“Tới đây.”
Có một giọng nói của đàn ông vang lên từ phía sau lưng tôi.
Không cần quay đầu tôi cũng biết đó là ai.
Hôn lễ của chúng tôi, sao tân lang có thể không tới?
Giọng hắn ta trầm trầm lại khàn một cách quỷ dị, khi nói còn làm cho người ta như bị áp bức.
Tôi cảm thấy tâm can mình đang run rẩy, lòng tôi vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
Và rồi…
Tôi chạy đi.
Tôi không muốn chấp nhận sự thật.
Tôi biết bản thân làm vậy thật ngu ngốc, nhưng giờ phút này, tôi biết phải phản ứng thế nào?
Chỉ có điều, chưa đi được hai bước thì eo tôi đã bị tóm lại, sức mạnh kinh người, tôi còn cảm nhận được sự đau đớn.
Tôi ngẩng đầu lên một cách không cam lòng.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt một người đàn ông tuấn tú, góc cạnh, chỉ có sắc mặt anh hơi nhợt nhạt và làn da lạnh buốt.
Tôi co người lại, không phải vì sợ, mà vì lạnh.
Nhưng hành động này trong mắt anh chẳng khác nào tôi đang sợ hãi.
“Em sợ tôi?”
Gió lốc nổi lên bốn phía, tôi thấy thầy pháp kia đang hoảng loạn, miệng hắn còn hô lớn.
“Nguy rồi, thiếu gia đang nổi giận.”
Tôi thấy vậy cũng hơi hoảng, vội vã lắc đầu.
“Không… không có.”
Gió ngừng thổi, tôi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy hắn nhoẻn miệng cười.
“Cuối cùng em cũng trở thành người của tôi.”
Chỉ một lát sau, anh bổ sung.
“Ồ không, phải nói là thành ma của tôi mới đúng, lúc sống tôi không có được em, vậy khi chết em cũng đừng hòng tới bên người khác.”