“Anh nói gì?”
Thẩm Anh Vi nghe không hiểu, anh muốn làm gì chứ?
“Anh nói, từ giờ em đừng hòng đi đâu cả.”
Tính chiếm hữu của anh đã vượt lên tất cả, anh khó mà khống chế được bản tính thật của mình nữa. Nếu đã như vậy, cứ để lộ nó ra thôi.
Dù sao cô cũng phải sống với anh cả đời, ngoài việc anh lừa cô rằng anh và cô yêu nhau từ trước ra, anh cũng không quá ngại để lộ chính mình ra nữa.
Anh muốn khóa cô lại, chủ cần nghĩ đến việc đó, chỉ cần nghĩ đến quá khứ của họ, anh lại muốn phát điên.
Anh sẽ diệt trừ hết những nguy cơ có thể làm bọn họ đổ vỡ, Lương Minh Phàm cũng vậy, hay bất kể thế lực nào dám nhúng tay và muốn chia cắt hai người, anh không ngần ngại ra tay làm những kẻ đó muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Nhưng với điều kiện tiên quyết là Thẩm Anh Vi phải ở bên anh, cô sẽ phải yêu anh. Anh không cho phép một người đàn ông nào khác đến bên cô gái nhỏ của mình.
“Anh điên hả?”
Thẩm Anh Vi không ngờ mình sẽ nghe được đáp án như vậy. Anh muốn nhốt cô lại?
Anh định làm gì?
Tại sao anh lại làm như vậy?
Cô không tin vào những gì mình nghe thấy, cô không tin anh làm vậy với mình.
Những ngày anh ôn nhu chăm sóc đó không phải là giả, cớ sao chỉ trong một vài phút ngắn ngủi anh đã biến thành một con người khác.
Một người mà cô cảm thấy sợ hãi và xa lạ.
“Đúng vậy, anh điên rồi, Vi Vi, anh là kẻ điên.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, một tay muốn đẩy anh ra nhưng nhanh chóng bị anh tóm lại.
“Em sợ anh?”
Hành động của cô càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông trở nên thô bạo hơn bao giờ hết. Anh đè cô lại, kề trán vào trán cô, giọng khàn khàn trầm thấp.
Anh không cho phép cô sợ hãi anh, mọi người có thể, nhưng cô không thể.
“Em không…”
Thẩm Anh Vi nghe anh nói xong, cô hơi ngẩn ra một lát, vừa mới lắc đầu muốn phủ định đã bị anh cắt ngang.
“Vi Vi, đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em.”
Anh yêu cô như vậy, sao anh nỡ làm đau cô dù chỉ một chút.
“Vậy anh thả em ra được không?”
“Em muốn rời khỏi anh?”
Hoắc Thiếu Dực vừa mới mềm lòng đã bị câu nói của cô kích phát.
Mắt anh đỏ lên, một tay nắm cằm cô ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
Vết đỏ trên má cô vẫn còn rõ ràng, ban nãy đã bôi thuốc nhưng hiệu quả không nhanh cho lắm, thêm vào đó da cô lại mỏng và trắng hồng, rất dễ để lại vết trên mặt.
Như bây giờ anh chỉ bóp nhẹ vào cằm cô thôi cũng đủ để in lại dấu vết của mình trên đó.
Hoắc Thiếu Dực càng căm ghét đám người đó hơn, anh sợ cô đau, thả nhẹ động tác vuốt ve trên tay mình.
Nhưng hình ảnh của anh bây giờ lại khiến Thẩm Anh Vi sinh ra một tia sợ hãi thực sự.
Cô biết anh không làm tổn thương mình, nhưng ánh mắt đó, động tác đó của anh khiến cô phải run rẩy.
Hoắc Thiếu Dực khống chế bản thân thật tốt mới không nổi điên trước mặt cô, anh hít một hơi thật sâu rồi mới buông cô ra, đi về phía cửa phòng.
Trước khi rời khỏi anh còn bỏ lại một câu.
“Anh không cho phép em rời đi, thời gian này em cứ ở nhà suy nghĩ đi.”
“Cạch.” Khi tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc Thẩm Anh Vi kiệt sức ngã ngồi xuống sàn. Cô không ngờ ngày hôm nay sẽ xảy ra sự kiện này, không dám tin những thay đổi của ông xã nhà mình.
Anh vẫn là anh, vẫn yêu thương và chiều chuộng cô, nhưng thêm vào đó lại là một chút ác liệt và chiếm hữu mà cô chưa từng biết.
Trước đây cô vẫn nghĩ Hoắc Thiếu Dực là một người đàn ông ôn nhu và ấm ap. Hóa ra cô đã sai rồi.
Nhưng cô sẽ không vì vậy mà chán ghét và muốn rời xa anh, cô chưa từng nghĩ như vậy.
Dù ban đầu có hơi sợ hãi ánh mắt sắc lạnh đó, tuy nhiên Thẩm Anh Vi cũng không vì vậy mà bỏ đi.
Cô nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, cô không muốn bỏ anh.
Nhấc chân lên, cô đi ra cửa, muốn tìm anh để nói chuyện cho rõ ràng nhưng…
Cho dù cô có xoay như thế nào cũng không ra ngoài được. Cánh cửa này đã bị anh khóa trái từ bên ngoài rồi.
Anh ấy đang làm cái gì vậy?
“Thiếu Dực, anh thả em ra.”
Cô đưa tay đập cửa, hi vọng anh chịu nghe mình nói.
“Anh mở cửa cho em, Thiếu Dực.”
“Anh mở cửa ra.”
Gọi một lúc lâu, bên ngoài không ai đáp lại tiếng cô hết.
Lúc cô muốn bỏ cuộc, phía bên kia lại nghe thấy tiếng nói của chồng mình.
“Nếu em không bỏ chạy, anh sẽ thả em ra.”
Kí ức ngày đó như ùa về trong anh, hình ảnh cô nâng tay tát một cái lên mặt anh vẫn còn rõ ràng rành mạch. Đôi mắt cô khi đó chỉ có chán ghét, nếu không phải anh dùng thủ đoạn thì cô đã không chấp nhận ở bên anh rồi.
“Em không chạy.”
“Anh không tin.”
“Anh…”
“Em cứ ở đó đi, đến bữa anh sẽ mang cơm lên.”
Nói rồi anh xoay người tới thư phòng, còn dặn dò người làm nhớ chú ý động tĩnh của cô một chút.
Khi anh ngồi xuống bàn làm việc vừa vặn là lúc người của anh đã tra được ai đứng sau một màn ban nãy.
Hoắc Thiếu Dực nâng tay gõ nhẹ nhẹ vào mặt bàn, nghe những cái tên khiến lòng mình chán ghét.
Là Ninh Diễm Thanh và Lương Tiểu Ý.
Hai người này đều đã bị anh dạy dỗ qua nhưng lại không biết điều chút nào.
Nhà họ Ninh và nhà họ Lương, quả nhiên anh đã xuống tay quá nhẹ nhàng nên mới để bọn chúng có cơ hội ra tay với cô gái nhỏ của mình.
“Hai tên kia thế nào rồi?”
“Hai người đó đều là dân xã hội, đã mấy lần bị bắt vào đồn nhưng đều được người nhà mang tiền bảo lãnh tới. Nhưng tôi tra được bọn chúng có dùng thuốc phiện, lại từng cướp của đánh người bị thương.”
“Tốt lắm, tống chúng vào đồn đi, nhớ bảo người trong đó xử nặng tay.”
“Vâng, tôi nhớ rồi.”
“Ra ngoài đi.”
Anh với tay vào ngăn bàn, đã lâu rồi chưa hút thuốc. Từ lúc có Thẩm Anh Vi anh đã không còn hút nữa, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô nhỏ.
Lấy một điếu thuốc, châm lửa, anh đưa lên miệng hút một hơi rồi thở ra một làn khói trắng mỏng.
Anh phải làm gì với cô đây, tuy cô nói sẽ không đi, nhưng tính anh trước đây hay lo được lo mất.
Anh sợ cô sẽ lừa anh, rồi rời đi với Lương Minh Phàm.
Anh… không cho phép việc đó xảy ra.
-------
Nhà họ Lương, Lương Tiểu Ý bực bội nghe Ninh Diễm Thanh ở đầu bên kia điên cuồng gào thét qua điện thoại.
“Bọn họ thất bại rồi, chết tiệt, đều tại anh trai cô đột nhiên xông ra làm hỏng kế hoạch. Con nhỏ đó được anh Thiếu Dực đưa đi, kiểu gì cũng sẽ tra ra chúng ta, khốn kiếp. Nếu Lương Minh Phàm không nhúng tay vào thì mọi việc đã khác rồi.”
Lương Tiểu Ý cũng chẳng phải vừa, cứ hễ nhắc đến Lương Minh Phàm là cô ta lại muốn tức giận.
“Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi, chẳng phải do cô thuê người thiếu chuyên nghiệp sao, đã vậy còn bị Hoắc Thiếu Dực đó bắt lại, cô xem lại chính cô đi.”
Lương Tiểu Ý cảm thấy thật ngu ngốc vì đã hợp tác với Ninh Diễm Thanh tham gia vào vụ này. Giờ thì hay rồi, tên họ Hoắc kia không phải dạng hiền lành gì, danh ác bá của anh cũng không phải lời đồn chơi chơi.
Cô ta biết giờ này kiểu gì hai tên không được việc kia đã khai ra hết tất. Bằng bản lĩnh của Hoắc Thiếu Dực, cô ta và Ninh Diễm Thanh đừng hòng sống tốt.
Nghĩ thế nào, cô ta lại vò mẻ chẳng sợ nứt. Tên đó sợ Thẩm Anh Vi mất trí nhớ kia sẽ biết chuyện ngày xưa đúng không?
Vậy thì cô ta sẽ tung ra đầy đủ mọi việc khiến Thẩm Anh Vi không muốn nhớ cũng phải nhớ cho bằng được.
Chỉ có điều nếu làm như vậy rất dễ bị Hoắc Thiếu Dực nắm thóp thêm một lần nữa, nhờ người khác tung ra ngoài tuy nhưng không thể để lộ ra quá rõ ràng.
Phải tìm người làm hộ việc này, cô ta dùng tiền mua vài trang báo mạng khá có tiếng nhờ họ viết bài lên.
Kể rõ sự việc Hoắc Thiếu Dực đã dùng chiêu trò như thế nào để ép buộc Lương gia và Thẩm gia cắt đứt mối quan hệ thông gia.
Nói luôn việc cô thiên kim nhà họ Thẩm đã bị anh bắt ép về làm vợ, nói bóng nói gió anh chen chân vào mối tình của người khác.
Vì Hoắc Thiếu Dực là nhân vật có tiếng trong giới thương trường nên đương nhiên bài viết như vậy rất dễ bị đẩy lên.
Cô ta còn nghĩ đợi lúc anh ta dìm được nó xuống thì cũng đã đến tai Thẩm Anh Vi rồi, thời đại công nghệ nên mọi việc sẽ được lan đi nhanh chóng, việc này nhất định sẽ gây ra một hiệu quả nhất định.
Nhưng Lương Tiểu Ý tính đi tính lại cũng không tính đến Thẩm Anh Vi bị Hoắc Thiếu Dực nhốt ở trong phòng không cho phép ra ngoài.
Kể cả điện thoại cũng bị anh thu mất phòng trường hợp cô gọi điện ra ngoài.
Quả nhiên mọi điều tính toán không phải lúc nào cũng đúng.