Hoắc phu nhân nghe điện thoại xong, cố tình làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này một chút.
Bà quay sang hỏi thăm Thẩm Anh Vi: “Hôm qua Diễm Thanh làm con bị thương hả? Lần sau mẹ sẽ nói nó nghiêm khắc hơn.”
“Dạ không sao.”
Thẩm Anh Vi lắc đầu, dù sao vết thương cũng không nặng. Trời sinh bản tính cô có chút ôn hòa, không mang thù sâu, nên đêm qua có xảy ra xung đột cô cũng không để trong lòng quá nhiều.
Lại hàn huyên với mẹ chồng một chút, lúc gần đến giờ cơm trưa Hoắc phu nhân mới về nhà chính, nói về có việc, không tiện ở lại ăn trưa với cô.
Bữa trưa hôm nay Hoắc Thiếu Dực không về, anh bận rộn đủ chuyện, không mấy khi về nhà vào buổi trưa, vừa nãy anh đã gọi điện cho cô để báo.
“Bảo bối, em nhớ ăn cơm đúng bữa, không cần đợi anh về.”
“Dạ, anh cũng nhớ ăn cơm.”
“Em đang quan tâm anh?”
Chẳng hiểu sao cô lại nghe ra chút vui mừng trong giọng nói của đầu dây bên kia, chỉ nói vậy anh cũng vui rồi sao, cô chưa trả lời anh đã nói tiếp.
“Bảo bối, anh rất vui.”
Dặn dò bác Trương nhớ trông chừng cô ăn uống đầy đủ, Hoắc Thiếu Dực yên tâm cúp máy tiếp tục cuộc họp còn dang dở.
Thẩm Anh Vi vừa ăn vừa thất thần, cô không nghĩ đến ông xã mà nghĩ đến ba mẹ Thẩm hôm đó. Nghĩ mình đã sợ mẹ Thẩm khiến bà rất đau lòng, cô quyết định nên trở về nhà một chuyến.
Cô gọi bác Trương chuẩn bị xe cho mình, bác Trương ở phía kia lại có chút lưỡng lự không dám tự quyết. Bác Trương tìm một chỗ rồi gọi điện cho thiếu gia nhà mình.
“Có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân muốn về nhà họ Thẩm, có được không ạ?”
Hoắc Thiếu Dực nhíu mày, nhưng anh không muốn cấm cản cô. Tự anh biết tính chiếm hữu của mình quá lớn, nếu cứ như vậy sẽ tạo áp lực cho cô gái nhỏ của anh, khiến cô càng ngày càng rời xa mình.
“Bác cứ nghe cô ấy đi, nhưng nhớ cử người đi theo.”
Không phải anh muốn giám sát cô, mà là bảo hộ cô. Nếu cô gặp chuyện không may, anh sẽ là người ân hận cả đời.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Một lát sau Thẩm Anh Vi đã lên xe về nhà họ Thẩm, theo sau còn có bốn năm vệ sĩ, chiếc xe đen sang trọng rời khỏi biệt thự, lao vun vυ't trên cung đường.
Trước khi đi cô còn hỏi bác Trương về những người trong nhà cô, không hổ là quản gia toàn năng, cái gì ông ấy cũng biết.
Bác ấy nói ba mẹ cô có hai người con, cô là con gái đầu, còn có thêm một em trai năm nay mới mười lăm tuổi tên là Thẩm Anh Kiệt. Ba mẹ cô rất thương yêu cô, mẹ cô là con gái nhà họ Trương, nhà họ Trương cũng khá nổi tiếng ở thành phố khác, năm gả cho ba cô cũng coi như lương xứng.
Bác ấy còn kể rất nhiều chuyện xưa, riêng việc liên quan đến nhà họ Lương thì không kể đến.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đã nhận được tin con gái muốn về nhà từ lâu, họ vui mừng khôn xiết, chỉ có em trai hôm nay phải đi học còn chưa kịp về.
Từ xa cô đã nhìn thấy Trương Ngọc Lâm đứng trước cửa biệt thự, bà vẫn khẩn trương như lúc ở bệnh viện, lo sợ con gái sẽ từ chối thân cận với mình.
Giọng bà khi hỏi thăm cô có chút dè dặt: “Con đã khỏe chưa? Có còn cảm thấy mệt không? Ngày đó mẹ rất lo cho con, thấy con không sao mẹ cũng an tâm nhiều lắm.”
Bà ấy nói rất nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là hỏi thăm sức khỏe của cô. Vệ sĩ cho Hoắc gia cử đến không vào trong mà đứng ở ngoài, cô bảo bọn họ không cần vào, dù sao cũng là nhà mình, đâu có gì phải lo lắng.
Ba Thẩm không vội vã như Trương Ngọc Lâm, ba rót cho cô một chén trà, rồi hỏi thăm cô những điều giống như mẹ.
“Con rất tốt, mọi người đừng lo lắng.”
Hôm nay cô về để làm dịu đi cảm giác của cô với ba mẹ. Tự mình cũng cảm nhận được không nên quá bài xích ba mẹ mình như vậy, dù sao cũng là người sinh cô ra, cô cứ cư xử như vậy nhất định họ sẽ buồn.
Trong lúc nói chuyện, người không ngờ nhất sẽ tới, Hoắc Thiếu Dực đột nhiên bỏ công việc chạy tới đây với cô.
Ba mẹ Thẩm có chút lúng túng, nhớ đến ngày đầu tiên anh ta đến con gái mình liền xảy ra chuyện. Lần này cảm giác tuy không giống lần đó, nhưng vẫn còn để lại chút bóng ma tâm lí.
“Hoắc thiếu gia đến thật là vui quá.”
“Cứ gọi con như con rể là được rồi.”
Lần này anh đến coi như ra mắt gia đình nhà vợ, không mang theo uy hϊếp như lần đầu tiên. Anh rất vui vẻ ôm lấy cô gái nhỏ bên cạnh mình, một ngày không gặp anh đã nhớ cô rồi.
Anh chỉ hận không thể mang theo cô bên mình, để thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy cô, có thể ôm cô trong vòng tay.
Ngồi phòng khách một lúc, Thẩm Anh Vi theo mẹ Thẩm lên phòng mình để xem lại nơi ở cũ, nếu thích có thể lấy chút đồ, dù Hoắc gia không thiếu thứ gì nhưng dù sao dùng những thứ đã quen vẫn tốt hơn.
Hoắc Thiếu Dực thì cùng Thẩm Tuấn Hùng lên thư phòng bàn chuyện làm ăn. Hoắc thiếu cảm thấy lần này hợp tác với Thẩm gia cũng không tồi.