Cuối cùng cũng qua một ngày, lúc dỗ Thẩm Anh Vi ngủ.
Hoắc Thiếu Dực còn mang khuôn mặt ôn nhu dịu dàng, nhưng chỉ một lát sau, đợi người con gái trong lòng mình đã say giấc, anh mới trở về với con người thật.Trở lại với khuôn mặt anh đã mang trong gần ba mươi năm nay.
Hoắc Thiếu Dực chỉnh đèn ngủ cho tối lại, anh nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.
Thư phòng cách phòng ngủ chính không xa, anh còn công việc chưa hoàn thành. Tuy nhiên Hoắc thiếu gia chưa quên việc hồi nãy, anh nhấc tay gọi một cú điện thoại.
Đầu bên kia biết anh là người gọi tới liền trưng ra bộ mặt lấy lòng: “Không biết Hoắc thiếu gọi có chuyện gì?”
Mỗi lần Hoắc thiếu gia gọi cho nhà bọn họ đều là cho họ lợi ích. Dù sao bọn họ cũng dây mơ rễ má tới nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh lại liên quan đến nhà họ Hoắc.
Người nhà họ Ninh không biết đã vênh mặt lên với bao nhiêu người nhờ mối quan hệ này.
“Nhà họ Ninh các người đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì rồi.”
“Dạ…? Ý Hoắc thiếu là sao ạ?”
Ai cũng biết người cầm quyền hiện tại của Hoắc gia là Hoắc Thiếu Dực, không nịnh bợ anh thì nịnh ai.
Nhưng đúng là ông chưa bao giờ nghe Hoắc thiếu dùng giọng điệu này để nói với mình. Ông Ninh tự cho mình có quan hệ họ hàng với Hoắc thị nên nghĩ Hoắc thị sẽ nể tình mà che chở cho họ cả đời.
Hoắc Thiếu Dực cũng dần mất kiên nhẫn, anh ghét nhất là người lúc nào cũng tự cho mình là đúng: “Con gái ông hôm nay tự tiện xông vào nhà tôi, còn làm Hoắc thiếu phu nhân bị thương, ông nghĩ xem…”
Ông Ninh bên kia nghe giọng anh lạnh nhạt như vậy lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi nghe anh nói xong câu kia ông ta càng hoảng sợ hơn: “Hoắc…Hoắc thiếu…có phải có gì nhầm lẫn ở đây không ạ? Diễm Thanh hẳn không thể làm ra chuyện như vậy…”
Trong mắt ông ta, Ninh Diễm Thanh là đứa con gái xinh xắn lại ngoan ngoãn được lòng ông ta nhất. Thêm vào đó con bé còn được Hoắc phu nhân kia yêu quý, ông chỉ hận không thể cho cả thiên hạ biết chuyện này.
“Ý ông là tôi đang cố tình đặt điều?”
“Không…tôi nào dám có ý này, Hoắc thiếu…”
“Hạng mục A của Ninh thị, tôi sẽ không đầu tư vào nữa.”
Hoắc Thiếu Dực nghe ông ta nói cũng đã thiếu kiên nhẫn đến cực điểm.
Nếu ngày trước không phải mẹ anh ta đã nhờ vả anh để mắt tới Ninh thị một chút thì còn lâu anh mới nhúng tay vào mấy việc này.
Thiếu đi sự hợp tác của Ninh thị, người thật sự gặp rắc rối không phải Hoắc thị mà là nhà họ Ninh kia.
Ông Ninh bên kia nghe anh lạnh lùng nói câu cuối rồi cúp máy, sắc mặt đã khó coi vô cùng.
Việc hợp tác lần này có thể mang về số tiền lớn coi như đã tiêu tùng, ông ta nhớ lại lời Hoắc Thiếu Dực đã nói, vô cùng lo sợ Hoắc thị cắt đứt hoàn toàn với bọn họ.
Ông xuống phòng khách, vừa lúc bắt gặp Ninh Diễm Thanh đang nằm trong lòng vợ ông, bà Trịnh Thu Liên để bà ấy an ủi.
Ông không nghĩ ngợi nhiều, tiến đến dựt cô ra rồi quăng cho cô ta một cái tát: “Bốp.”
Ninh Diễm Thanh bị đánh cho đơ người, đến bà Ninh cũng hoảng hốt. Bà đứng dậy đối chất với chồng để bảo vệ đứa con gái ngoan của mình: “Ông đang làm cái gì đấy hả?”
Ông Ninh đang trong cơn tức giận, không để ý lời ăn tiếng nói của mình nữa: “Mày xem mày đã làm ra chuyện tốt gì mà để Hoắc thị hủy chuyện làm ăn của tao?”
Trịnh Thu Liên nghe ông nói xong thì càng hoảng sợ: “Cái gì? Hủy chuyện hợp tác, không phải mọi chuyện đang tốt sao?”
Ninh Diễm Thanh không ngờ ba lại đánh mình. Bình thường ông ấy lúc nào cũng cưng chiều cô ta nhất, có bao giờ ông nặng tay như vậy đâu: “Con chỉ đẩy con nhỏ đó thôi, ai biết anh Thiếu Dực lại nói đó là vợ của anh ấy.”
Cô ta thích Hoắc Thiếu Dực không phải ngày một ngày hai, nhiều tiểu thư còn ganh tị với cô ta vì cô ta có một tầng quan hệ như vậy với Hoắc thị.
Đến ba mẹ cũng ủng hộ cô ta yêu đương với Hoắc Thiếu Dực…
“Mày còn già mồm, tất cả là tại mày.”
Lúc nhà họ Ninh đang loạn hết cả lên thì bên chỗ Hoắc Thiếu Dực lại là một mảnh yên bình.
Anh ngồi xem lại tài liệu trước bàn làm việc, anh ngủ trễ dậy sớm đã là việc hàng ngày nên lúc nhìn kim hồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ. Anh không có ý định dừng công việc trong tay lại.
Nhìn từ bên ngoài vào, công việc của anh thật khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng anh phải trả giá không nhỏ cho nó. Điều hành cả một tập đoàn lớn chưa bao giờ là việc dễ dàng.
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột ngột mở ra: “Cạch.”
bình thường lúc anh làm việc, người trong biệt thự không bao giờ quấy rầy. Anh cau mày ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện lại phát hiện người đến là Thẩm Anh Vi.
Khuôn mặt lạnh lùng lập tức dịu xuống: “Sao em lại đến đây?”
Cô gái nhỏ mang khuôn mặt còn mơ màng tới gần anh. Bộ váy ngủ màu trắng cùng với dáng người nhỏ xinh khiến cô hiện lên như một thiên thần trong mắt Hoắc Thiếu Dực.
Thiên thần nhỏ nhào vào lòng anh, dụi dụi đầu, giọng nói còn chút khàn khàn: “Anh ngủ với em.”
Hoắc Thiếu Dực vui vẻ ôm cô gái lên về phía phòng ngủ: “Không có anh không ngủ được à?”
Thẩm Anh Vi phải nghĩ một lúc mới hiểu anh nói gì, cô nhẹ nhàng gật gật đầu khiến nụ cười trên khuôn mặt Hoắc Thiếu Dực càng rõ ràng.