Chủ Nhân Có Hỉ

Chương 13:

"Cho nên nói, từ trước đến nay cha có qua lại với người này?"

Nhan Thanh Đường mở sổ sách trong tay ra.

Sổ sách này trước kia nàng chưa thấy qua, mặc dù nàng trông coi một nửa sinh ý trong nhà nhưng một nửa khác lại là cha nàng trông coi.

Trước đó vừa lo việc tang ma vừa đối phó với những người ép đến cửa kia, nàng một mực không quan tâm những thứ này, bây giờ tạm thời yên tĩnh mới tiếp nhận toàn bộ.

Đầu tiên tiếp nhận chính là sổ sách, chẳng hề nghĩ tới trong sổ sách cá nhân của cha nàng lại phát hiện không ít thứ.

"Cũng không phải là có lui tới."

Trương quản sự biết chuyện này liên quan trọng đại, cũng không dám tùy tiện nói lung tung, châm chước một hồi mới giải thích: "Thiếu đông gia cũng biết, những năm nay đông gia một mực giúp đỡ rất nhiều học sinh nơi đó, ở trong đó cũng có Tứ công tử nhà Tộc trưởng. Về sau đối phương đậu cao trung, lại ở trong kinh làm quan, suy cho cùng cũng cùng là họ Nhan, những năm nay trong tộc cũng rất kính trọng đông gia nên đông gia vẫn chưa từng ngừng giúp đỡ, dù sao người hàn môn làm quan có nhiều thứ không dễ, đông gia cũng biết."

Làm thương gia, nếu làm tiểu thương cũng được, nếu làm đại thương thì không thiếu có liên hệ với quan gia, cho nên rất nhiều thương nhân đều giúp đỡ học sinh đồng hương trên con đường khoa cử.

Không riêng gì Nhan Thế Xuyên, bao gồm Tống gia cũng làm như thế không ít, cũng coi như là vì nhà mình góp nhặt giao thiệp trên quan trường.

"Những chuyện này trước kia đều là lão Triệu trông coi, ta không nhúng tay vào, chỉ là có một lần lúc uống rượu cùng lão Triệu, nghe hắn đề cập qua vài câu. Nói đông gia hình như cũng chỉ là duy trì tình cảm bởi vì quan hàm của đối phương thấp nên cũng giúp không được trong nhà cái gì."

"Cha ta đại khái cũng không nghĩ tới cho ăn bạc lại sinh ra một Bạch Nhãn Lang[1]?" Lời này của Nhan Thanh Đường mang ý vị mỉa mai.

[1] Ý chỉ kẻ vong ân bội nghĩa.

Trương quản sự cười khổ, cũng cảm thấy việc này vừa hoang đường lại buồn cười.

"Chỉ là không biết hắn có biết chuyện người nhà hắn làm hay không." Ngón tay nhỏ bé trắng trẻo chỉ mặt bàn, Nhan Thanh Đường có chút xuất thần, "Hẳn là biết được, nếu phía sau không có người chống đỡ, người nhà kia nào có lá gan lớn như vậy."

Dù là tông tộc thì như thế nào?

Một cái tông họ hết nửa tộc nhân dựa vào Nhan gia ăn cơm, lấy thái độ trước kia của một số tộc lão mà xem, cực kỳ nịnh bợ Nhan gia.

"Đúng rồi, bên ngoài bây giờ ra sao?"

"Tất cả đều dựa theo thiếu đông gia phân phó mà tiến hành, hiện tại người trên trấn đều đang thống mạ người nhà kia."

Nhan Thanh Đường trầm ngâm một chút, phân phó: "Tìm người tiếp tục châm ngòi thổi gió, trước tiên đẩy một nhà Nhan Thế Hải ra ngoài, buộc bọn họ đi tìm Nhan Hàn Hà, châm lửa lan qua."

Trương quản sự xác nhận, đang định xuống dưới, ông chần chờ nhìn sát vách đèn đuốc sáng trưng một cái.

Nơi đó, âm thanh bàn tính một mực không dừng lại, lốp bốp vang đến làm cho lòng người kinh hoảng.

"Thiếu đông gia. . ."

Nhan Thanh Đường thuận ánh mắt của ông ấy nhìn lại, lông mày không tự giác nhíu lại.

"Những khoản tiền kia còn chưa tính rõ ràng, chờ xử lý xong lại nói."

Trương quản sự có chút cảm thán: "Nếu như lão Triệu còn sống thì tốt rồi, trước kia đều là hắn trông coi mấy chuyện này."

Nhưng lần này Triệu quản sự lại cùng Nhan Thế Xuyên ra đi, thi thể vẫn là Nhan Thanh Đường đi kéo về.

Tựa hồ biết mình thất ngôn, Trương quản sự vội vàng cáo tội sau đó đi xuống.

.

Đêm lạnh như nước.

Nhan Thanh Đường ngồi ở trên ghế, cũng không nhúc nhích, tựa hồ đang suy tư điều gì đó, ánh đèn màu vàng chao đảo ở cách đó không xa phác họa ra chiếc bóng đơn bạc của nàng.

Nến im lặng cháy lên, thỉnh thoảng nổ ra hoa lửa nhỏ bé.

Tố Vân cùng Uyên Ương đến xem mấy lần, thấy cô nương không nói lời nào thì cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể vừa đổi trà vừa cầm tấm thảm, sợ nàng cảm lạnh.

Tới gần giờ Tý, mười phòng thu chi kiểm kê sổ sách cả một ngày rốt cục cũng kiểm xong.

"Cô nương, thiếu hụt gần hai mươi vạn lượng."

Ngân Bình cầm sổ sách đi đến.

Năm nay nàng ấy mười tám, mặt trái xoan, mi thanh mục tú, mặc một bộ sam y thêu hoa văn nhẫn đông chìm làm từ gấm, tuy lớn lên không quá xinh đẹp nhưng tự có một thân khí chất thư hương.

Trong bốn đại nha hoàn, nàng ấy được coi là nổi trội nhất, ở bên người Nhan Thanh Đường chuyên quản chuyện phòng thu chi. Tổng cộng mười nữ phòng thu chi đều thuộc sự quản lý của nàng ấy, là phòng thu chi của riêng Nhan Thanh Đường, độc lập với công trướng Nhan gia.

"Từ trên sổ sách mà xem, các khoản đó đều thất thoát từ tư trướng của lão gia, không có liên quan đến công trướng. Trong đó chủ yếu là tới lui với Chức tạo cục, khoản ban đầu là Càn Vũ năm mười ba."

Hiện tại là Càn Vũ năm mười bảy, nói cách khác chưa đến bốn năm ngắn ngủi mà tư trướng của cha đã sinh ra khoản tiền hai mươi vạn lượng rối mù.

Nhan gia tuy là đại phú, nhưng hai mươi vạn lượng cũng không phải số lượng nhỏ.

Nhan Thanh Đường nhìn mảnh màu đỏ bên trên sổ sách mà giật mình, trầm tư chốc lát nói: "Để nhóm phòng thu chi trở về nghỉ ngơi đi, đi gọi Trần bá tới."