"Như vậy rất tốt!" Tiền đại nhân vỗ tay nói, thần sắc hài lòng, lại nói với đám người Nhan Hàn Hà: "Nếu người ta đã quyết định lấy người ở rể làm con nối dõi thì thân tộc các ngươi cũng không cần quan tâm thêm nữa, đồng tông đồng tộc, lúc này dĩ hòa vi giai, cũng miễn cho người ta bàn tán, làm trò cười cho thiên hạ,"
Lời này mang theo ý mỉa mai rất rõ ràng, Nhan Hàn Hà tự nhiên liên tục đáp vâng.
Sau đó chật vật mang theo tộc nhân rời đi không đề cập tới nữa.
.
Sau khi Nhan Hàn Hà rời đi, Tiền đại nhân vốn không muốn ở thêm, nhưng bởi vì thời gian đã muộn, Tống Văn Đông lại cực lực giữ lại, chỉ có thể ở tạm ở Nhan gia một đêm.
Nhan gia vừa thiết yến, vừa dọn dẹp khách viện, bởi vì có Tống Văn Đông giúp đỡ chiêu đãi, thật sự cũng không để Nhan Thanh Đường quan tâm.
Cho đến khi trăng treo trên ngọn cây, Tống Văn Đông toàn thân đầy mùi rượu mới đi đến Hương Đường.
"Ta đây cả người đầy mùi rượu, cha con nhất định sẽ ghét bỏ."
Nhan Thanh Đường một thân áo trắng, nhiều ngày qua đây là lần đầu tiên trên mặt có ý cười.
"Cữu cữu, chẳng lẽ người còn sợ cha con ghét bỏ?"
Tống Văn Đông bật cười, "Thật ra ta cũng không sợ hắn ghét bỏ, ta sợ mẹ con và con ghét bỏ."
Cười xong, hai người đều im lặng.
Tống Văn Đông thu hồi nụ cười luôn nở trên mặt kia, để nha hoàn múc nước rửa tay, tiến lên cầm hương đốt lửa, bái một cái với hai bài vị phía trên sau đó cắm hương vào lư hương.
"Ngày mai ta lại đi thăm cha con, hi vọng cha con đừng trách ta không kịp về chịu tang cho hắn."
"Cha biết được lý do, làm sao lại trách cữu cữu?"
Tống Văn Đông nhìn cháu gái một cái, thấy thân hình nàng gầy yếu hơn lần trước gặp rất nhiều, thần sắc cũng có chút tiều tụy, không khỏi có chút đau lòng.
Bảo ông mở miệng khuyên răn mấy câu, dù cho là người từ trước đến nay có tài ăn nói như ông cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lại im lặng nửa ngày.
Tống Văn Đông giữ vững tinh thần nói: "Ta lật tung chung quanh vài dặm hết rồi, lại sai người đến các thôn trang lân cận tìm hiểu nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào, xem ra cái chết của cha con thật sự là chuyện ngoài ý muốn."
Đừng nói Nhan Thanh Đường, lúc Tống Văn Đông nhận được tin tức cũng không tin tên muội phụ bị ông ghét bỏ nhiều năm kia cứ thế mà chết đi.
Ông đi suốt đêm đến nơi xảy ra chuyện đó, sau khi gặp cháu gái chia nhau ra hai đường, một người về nhà lo việc tang ma, cũng tránh cho trời nóng thi thể hư, một người thì tiếp tục ở lại nơi đó điều tra.
Sự thật chứng minh có vẻ chính là ngoài ý muốn.
Đương nhiên, Tống Văn Đông kéo dài thời gian lâu như vậy mới đến cũng không chỉ là vì điều tra, là Nhan Thanh Đường đã sớm ngờ tới sau khi cha nàng chết thì trong nhà sẽ không giữ được bình tĩnh, âm thầm trao đổi thông tin với ông.
Thế là mới có cảnh ông mang theo vị Tiền đại nhân "Khoan thai tới chậm" kia.
"Đại cữu cữu, cữu mời vị Tiền đại nhân kia đến đã bỏ ra bao nhiêu bạc vậy?"
Người ngoài chỉ nói từ lúc Tống thị mất, Tống gia cùng Nhan gia liền nảy sinh ngăn cách, thật tình không biết Tống Văn Đông đúng là đối với muội phu có phần giận chó đánh mèo, nhưng phần giận chó đánh mèo này cũng không phải là ông cảm thấy cái chết của muội muội có liên quan đến muội phu mà là luôn như thế.
Tống thị từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lúc ấy Tống gia mời danh y khắp nơi, đại phu đều nói là nàng sống không quá hai mươi.
Vì thế, người Tống gia gần như nâng Tống thị trong lòng bàn tay, chỉ cần không thương tổn sức khỏe của nàng thì Tống thị gần như là muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tống thị chính là lúc dưỡng bệnh ở nhà bên ngoài mới quen biết được Nhan Thế Xuyên, lúc ấy ông đang làm phòng thu chi ở bố trang ở nhà bên đó.
Chuyện dần đi xa hơn. Tóm lại từ lúc Tống thị nói muốn gả cho Nhan Thế Xuyên, người Tống gia liền không thích ông, dù là ngày sau Nhan Thế Xuyên dựa vào sự cố gắng của bản thân mà kiếm được một phần gia nghiệp không kém gì Tống gia thì phần ghét bỏ này vẫn tồn tại như cũ.